“Nếu không anh nghĩ xem, một tấm vé sao lại đắt thế?” Kim Tuyết Mai oán trách nhìn Cao Phong.
Anh gãi chóp mũi, ừ thì anh không hiểu piano.
“Mà sao anh mua được vậy, em hỏi nhiều bạn rồi mà đều không mua được.”
Kim Tuyết Mai cực kỳ nghi ngờ hỏi.
“Biết em thích piano, cho nên nhờ bạn mua hai vé, em thích thì anh dẫn em đi xem.
“Được, bây giờ đi liền!” Kim Tuyết Mai nhìn thời gian, còn một tiếng nữa mới đến thời gian biểu diễn, đủ cho họ tới.
“Không mệt à?” Cao Phong khẽ lắc đầu.
“Không mệt! Nghe xong độc tấu piano, nhất định em sẽ không thấy mệt nữa.” Kim Tuyết Mai nghiêm túc trả lời.
Cao Phong không hiểu, Kim Tuyết Mai lại có thể si mê một thứ gì đó như vậy.
Lúc Cao Phong lái xe đưa Kim Tuyết Mai tới sân vận động Hà Nội thì nơi này đã đông nghịt người.
Bậc thầy piano nổi tiếng quốc tế Moffitt, danh tiếng này thực sự không phải nói quá.
Lúc này, số lượng người xung quanh sân vận động này đâu chỉ có năm mươi nghìn người, cũng phải đến tám trăm nghìn người.
Có nhiều người chưa mua vé, nghĩ rằng họ có thể nghe thấy tiếng đàn buổi biểu diễn piano của thầy Moffitt ở bên ngoài, cũng mãn nguyện rồi.
Những người mua vé xếp hàng dài để vào địa điểm, nhân viên công tác có trách nhiệm kiểm tra vé.
Cao Phong và Kim Tuyết Mai đứng xếp hàng đợi xét vé, người chung quanh đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Anh thấy chưa, sức hấp dẫn của Mofit cực kỳ lớn.” Kim Tuyết Mai nói với Cao Phong.
“Nói không chừng sau này anh cũng đổi sang nghề này.” Cao Phong sờ chóp mũi, ra vẻ cân nhắc trả lời.
“Ngưng đi! Vậy em cam đoan anh sẽ chỉ có một người xem.” Kim Tuyết Mai bĩu môi.
“Có một người là đủ rồi, bởi vì em là cả thế giới mà.”
“Cả thế giới đều đang xem anh, sao anh không vui cho được?” Cao Phong cười ha ha một tiếng.
Kim Tuyết Mai đỏ mặt quay đầu đi, ngoan ngoãn xếp hàng.
Lúc hai người đi vào sân vận động, họ càng ngạc nhiên hơn bởi bầu không khí nóng bỏng trước mặt.
Bên trong, người đông nghìn nghịt không còn chỗ trống, đủ để chứng minh sự nổi tiếng của thầy Moffitt.
“Lần trước tham gia độc tấu của thầy Moffitt không có hoành tráng như vậy, mấy năm nay danh tiếng của anh ấy đúng là tăng lên không ít.” Kim Tuyết Mai xúc động nói, “Đi thôi, trước qua ngồi xuống đã.” Cao Phong từ chối cho ý kiến.
“Ôi trời, Kim Tuyết Mai, lại là cô à? Gần đây biết hưởng thụ nhỉ?”
Bỗng nhiên, một giọng nói đầy giễu cợt vang lên.
Cao Phong khẽ nhíu mày, anh không cần quay đầu lại cũng biết là giọng nói của Hạ Vy.
Oan gia ngõ hẹp quả không sai, nhưng cái cô Hạ Vy này có hơi quá đáng, sao ở đâu cũng có thể nhìn thấy cô ta vậy?
Tối nay Hạ Vy ăn mặc vô cùng xinh đẹp, duyên dáng thướt tha.
Mà bên cạnh cô ta đương nhiên là Ngô Minh An đang cười lạnh lùng.
Kim Tuyết Mai liếc nhìn Hạ Vy một chút, không đáp lời, trực tiếp kéo tay Cao Phong đi về phía trước.
“Chậc chậc, cô nói xem, cái tên lái xích lô thu đồng nát Cao Phong này, vừa đưa cô đi ở khách sạn, lại còn đưa cô đi xem độc tấu, cô không thương xót người ta chút nào à?” Hạ Vy nói đểu.
Ngô Minh An cười nói: “Hạ Vy, sao em lại nói vậy? Một chai nước suối cũng giá hai trăm đồng, tích nhiều một chút là có thể góp đủ mua vé vào cửa rồi.”
“Mười hai công ty đã bị xử phạt, anh vẫn không ngoan ngoãn một chút à?” Cao Phong khẽ nhíu mày, nhìn Ngô Minh An nói.
Ngô Minh An sửng sốt, sau đó hiểu ra, nghiến răng nói: “Anh ra tay à? Thì ra chính là anh, anh cho ngân hàng bao nhiêu lợi ích?”
“Anh vĩnh viễn không tưởng tượng nổi đâu.” Cao Phong cười khẩy, đưa Kim Tuyết Mai đến chỗ ngồi.
“Mẹ kiếp!” Ngô Minh An mắng một câu, ánh mắt ác độc nhìn Cao Phong.
“Chỉ là một tên ăn bám thôi, cho dù cho ngân hàng bao nhiêu lợi ích thì đó cũng là tiền của nhà họ Kim.” Hạ Vy bĩu môi.
Nói xong, Hạ Vy cũng kéo Ngô Minh An vào chỗ ngồi.
“Em thật không rõ, một kẻ ăn bám làm sao mà hiểu được nghệ thuật thượng lưu này chứ, cho là mình đi vào thì sẽ trở thành giới thượng lưu à?” Hạ Vy cố ý nói lớn tiếng, chính là muốn cho Cao Phong và Kim Tuyết Mai nghe được.