Bọn họ cũng sẽ không đến đây giúp đỡ Cao Phong xác thực nguồn gốc lai lịch của viên phỉ thúy Long Thạch chủng này.
“Đúng là như vậy! Ông Gia Cát, trên đại hôm đổ thạch hôm trước ngược lại có mở ra một khối phỉ thúy Long Thạch chủng, nhưng mà tuyệt đối không phải do Cao Vũ này mở ra.”
“Nhưng hiện tại trên tay anh ta có thể lấy ra viên phỉ thúy này, có thể khằng định được là anh ta đã âm thầm cướp tới tay.” Càng nói Thương Tuấn Hồng càng nói càng cảm thấy bản thân mình có đạo lý, bắt đầu ngang nhiên mà lừa gạt ông cụ Gia Cát.
Cao Phong cũng không nói cái gì, mà chỉ nhìn Thương Tuấn Hồng đùa giỡn.
Cái lời nói dối này trăm ngàn sơ hở, vậy mà Thương Tuấn Hồng anh ta có thể nói ra được.
Anh ta cũng chính là bởi vì có tầng thân phận cậu chủ cả nhà họ Thương, cho nên có rất nhiều người ở đây đều là bán anh ta ít mặt mũi, cũng không có làm ra chuyện đi lên mà vạch trần anh ta.
“Có đúng như vậy không? Nhưng mà, vì cái gì mà Cao Vũ không dùng tiền để mua khối này được chứ?” Lúc này ông cụ Gia Cát vẫn giúp đỡ Cao Phong nói chuyện.
“Ông Gia Cát, nếu cái khối phỉ thúy này là do Cao Vũ mua lại được, ông có thể cho anh ta cung cấp một chút chứng cứ về ảnh chụp màn hình đã chuyển khoản nha!
“Cao Vũ anh ta tuyệt đối đừng nói đến có tiền mặt hay không nhưng đồ vật này ít nhất thì cũng phải lên đến hàng tỷ mà hàng tỷ tiền mặt thì anh ta cũng phải kéo đến mấy xe.” Thương Tuấn Hồng đối với Cao Phong ra một kích trí mạng.
Hiện tại không có một người nào có thể đứng ra giúp Cao Phong chứng minh đây chính là đồ vật của anh.
Nếu bây giờ anh không thể lấy ra được ảnh chụp màn hình đã chuyển khoản, vậy thì sẽ khẳng định được anh sẽ không giải quyết được chuyện này.
Những thứ của người khác đang trong tay của Cao Vũ, nếu anh không thể nào bỏ ra được chụp màn hình đã chuyển khoản, thì đồ vật này chính là anh ăn trộm được hoặc là chính anh đã cướp tới.
Cho nên Thương Tuấn Hồng nói khối phỉ thúy Long Thạch chủng này có lai lịch không chính thống cũng đều không có sai nha!
Ông cụ Gia Cát nhìn Thương Tuấn Hồng một chút, có thể nhìn thấy mặc dù trên mật của Thương Tuấn Hồng tràn đầy tức giận, nhưng trong ánh mắt của anh ta vẫn có chút lấp lóe.
Điều này đã nói rõ lên được tâm tư của anh ta.
Ông cụ Gia Cát cũng không phải đồ đần, lúc này trong lòng ông liền có chút hoài nghi, cái này có thể có khả năng là Thương Tuấn Hồng đang nói láo.
Nhưng mà, ngay lúc này Cao Phong ngay cả lười đều không tiếp, mà lại càng không có ý định gì đi giải thích làm cho trong lòng của ông cụ Gia Cát cảm giác có một chút khích lệ.
“Cao Vũ, đã có chuyện gì xảy ra? Cậu có thể lấy ra ảnh chụp màn hình chứng minh cậu đã chuyển khoản không?” Ông cụ Gia Cát hỏi.
“Cháu không có chụp màn hình đã chuyển khoản, bởi vì đây chính là đồ vật của cháu, là cháu đã từ đại hội đổ thạch đã mở ra được viên đế vương Lục Long Thạch chủng.” Cao Phong từ tốn nói.
“Người nào có thể chứng minh cho anh? Người nào có thể chứng minh cho Cao Vũ anh là người đã mở ra?”
“Tôi còn chưa có nói là tôi mở ra đây này, mà chỉ bằng hàm răng trắng bóng của Cao Vũ anh mà bắt chúng tôi phải tin tưởng anh?” Lê Tiểu Quyền cũng đứng một bên bắt đầu châm ngòi thổi gió, hận không thể đem sự tình càng nào loạn càng tốt.
Cao Vũ anh không phải thích đoạt danh tiếng lắm sao?
Hôm nay tôi liền để anh đoạt đủ?
Tôi để anh phải mất mặt một phen, tôi phải để anh ăn thua đủ!
“Đồ vật này vốn chính là do cậu chủ Cao đây mở ra, không tin thì có thể hỏi một số người đã tham gia vào đại hội đổ thạch hôm trước.” Khổng Duệ Chí vỗ cái bàn lên tiếng.
“Ô, ô đây không phải là sau khi bị tôi phơi bày sự thật, cho nên mấy người liền thẹn quá hóa giận đi?”
“Nói không chừng, nhân viên của đại hội đỏ thạch hôm trước liền đã bị các người mua chuộc được rồi, bọn họ khẳng định sẽ giúp đỡ các người nói chuyện đi.”
Một lời nói của Thương Tuấn Hồng liền phá hỏng con đường đi đối chất trực tiếp với đại hội đổ thạch.