Cho nên bọn họ cũng đã nghĩ xong những lời đáp lại ở trong lòng.
Cho dù Cao Phong nói gì, bọn họ đều có thể đáp lại.
Nhưng cho dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, vậy mà Cao Phong đồng ý dễ dàng như vậy?
Giống như một trăm nghìn thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi, ở trong mắt Cao Phong có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
“Cậu Phong, cậu… Không phải chúng ta đã giao hẹn rồi sao?”
Đầu óc Mạnh Tuấn Phi nóng lên, không nhịn được chủ động nhắc tới chuyện này.
Cao Phong khẽ nâng đầu, trên mặt hiện lên cân nhắc nhìn Mạnh Tuấn Phi.
Lúc trước bọn họ đã giao hẹn, Cao Phong giúp Mạnh Tuấn Phi nắm lấy cả Cảnh Đông.
Sau đó Mạnh Tuấn Phi phải giúp đỡ Cao Phong, đi tấn công Nam Cương.
Cho nên Mạnh Tuấn Phi chuẩn bị đợi Cao Phong nhắc tới chuyện này, sau đó mượn chuyện cứu mạng Cao Phong, coi là lý do thoái thác.
Nhưng ông ta thật sự không ngờ tới, vậy mà Cao Phong không nói một chữ.
Rốt cuộc là anh thật sự không cần trợ giúp, hay là nói, anh sợ đám Mạnh Tuấn Phi ra tay với anh?
Mạnh Tuấn Phi và ba tên sĩ quan phụ tá, trong lòng đều không nắm chắc.
Bọn họ chỉ tiếp xúc với Cao Phong chưa tới hai mươi ngày.
Nhưng bọn họ biết rõ, với tính cách của Cao Phong, tuyệt đối không sợ uy hiếp của bọn họ?
“Giao hẹn sao? Thôi.”
“Anh Mạnh đã có ý khác, cần gì tôi nhắc lại giao hẹn này khiến anh Mạnh khó xử?”
“Nói ba lần nhạt như nước, cho nên đừng nên nhắc lại nữa thì hơn.”
Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh, không có một chút tức giận.
Lại càng không có một chút ý muốn chất vấn Mạnh Tuấn Phi.
Lần này, trong lòng bốn người càng không nắm chắc.
Biểu hiện của Cao Phong càng bình tĩnh, trong lòng bọn họ càng không nắm chắc.
Hai mươi ngày tiếp xúc với nhau, khiến bọn họ hiểu rất rõ, Cao Phong khủng bố cỡ nào.
Lúc này anh bình tĩnh như vậy, nếu không sắp xếp đường rút gì đó, đánh chết bọn họ cũng không tin.
“Được rồi, các vị đều về cả đi.”
“Anh Mạnh sẽ không đuổi chúng tôi đi vào tối nay đúng không?”
Cao Phong mỉm cười, nửa đùa hỏi.
“Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!”
Mạnh Tuấn Phi sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay nói: “Cậu Phong muốn ở đây bao lâu cũng được, Cảnh Đông này vĩnh viễn có chỗ cho cậu!”
Những lời này, Mạnh Tuấn Phi thật sự nói từ tận đáy lòng.
Không giúp được thì không giúp, nhưng không thể nói, từ nay về sau ông ta và Cao Phong là kẻ thù.
“Được! Vậy thì cảm ơn ngài Mạnh Tuấn Phi.”
“Trà của tôi đã nguội rồi, ngài Mạnh Tuấn Phi ngài xem?”
Cao Phong hơi nhếch miệng mỉm cười, chậm rãi đặt chén trà lên mặt bàn.
Trà nguội, người tản, lệnh đuổi khách.
Mạnh Tuấn Phi không nhúc nhích, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
Một tiếng ngài Mạnh Tuấn Phi này của Cao Phong, cộng thêm câu này nữa, khiến trong lòng Mạnh Tuấn Phi dao động rất lớn.
Nếu lúc này ông ta bước ra khỏi cánh cửa này, vậy thì có vài thứ, thật sự phải hoàn toàn nghiền nát rồi?
Tình nghĩa, hữu nghị, tất cả ơn, e rằng đều tan thành mây khói.
Tất cả tình cũ, cũng sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vậy thì khó mà nói chính xác.
Cho nên Mạnh Tuấn Phi rơi vào im lặng.
Thực ra trước khi ông ta đến tìm Cao Phong nói chuyện, đã mở cuộc họp với ba sĩ quan phụ tá.
Ba tên sĩ quan phụ tá đều khuyên Mạnh Tuấn Phi, tốt nhất là lòng dạ độc ác, hoàn toàn giết chết Cao Phong.
Chỉ có như vậy, mới có thể diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Nhưng Mạnh Tuấn Phi nghiến răng từ chối.
Loại chuyện này, ông ta không làm được.