Khi sắp đi đến trạm tàu hỏa thì một cảm xúc không nói nên lòi của Cao Phong càng ngày càng lớn.
Đột nhiên thanh niên phanh gấp một cái, việc này làm cho Cao Phong đãng trầm ngâm suy nghĩ tỉnh táo lại.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?” Cao Phong hơi cau mày nói.
“Cậu Phong, hình như chúng ta không đi qua được con đường phía trước.” Thanh niên hơi nghi ngờ nói một mình.
Cao phong nhìn xuyên qua tấm gương thủy tinh có trong xe rồi nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy ở ngã tư đường phía trước có một đoàn xe thật dài ăn dừng ở đó.
Bên hông của một xe đã đứng ngay bên cạnh xe của Cao Phong, trực tiếp chiếm toàn bộ ngã tư làm cho tất cả các xe khác phải đi vòng.
Anh nhìn xung quanh thấy ở đây có tầm hàng trăm chiếc xe.
Hơn nữa tất cả các xe này đều là xe hạng sang, chiếc xe thấp nhất cũng tầm mấy tỷ.
Hình như đội xe kia đang chờ một chuyện gì đó.
Cao Phong hơi nhíu mày, anh cảm thấy với tình hình hiện nay của thành phố Hà Nội thì trừ anh còn ai dám làm chuyện này?
Một giây tiếp theo, đội xe kia bắt đầu mở cửa xe ra, các chàng trai trẻ lần lượt bước xuống xe.
Thấy cảnh này thì đầu tiên Cao Phong sửng sốt sau đó thì anh bật cười.
Một người đầu trọc xuất hiện trong tầm mắt anh, đó không phải Long Tuấn Hạo thì còn là ai?
Ngay sau đó, Liễu Tông Trạch, Cao Thành Sâm, Cao Quang Minh, Đường Thành Công và rất nhiều thanh niên trẻ tuổi của thành phố Hà Nội xuất hiện tại đây.
Còn có các ông trùm buôn bán lớn như Long Chí Minh rối rít bước xuống xe.
Nhiều người như thế này đều đứng thẳng tắp yên lặng chờ Cao Phong.
Trong lòng Cao PHong cảm thấy rất xúc động, sau đó anh tháo mặt lạ ra rồi bước xuống xe.
“Anh Phong!”
“Cậu Phong!”
Tất cả mọi người đồng loạt chào hỏi Cao Phong.
Cáo Phong không nói gì, ảnh chỉ công khóe mội đứng đối mặt với mọi người.
Không biết trước đay lúc nào Cao Phong một thân một mình đến thành phố Hà Nội, bên cạnh không có một ai đi cùng.
Mà bây giờ có hàng trăm người, ngàn người, vạn người đều đứng ở đây tiễn anh đi.
Vốn dĩ Cao Phong định im lặng đi đến Nội Thành nhưng anh không ngờ là bọn họ lại đứng ở đây chờ anh.
“Thế nào, cậu định không nói câu nào rồi rời khỏi đây? Cậu hỏi thử xem hàng trăm ngàn binh sĩ của Khối tập đoàn Đế Phong có đồng ý cho cậu đi không!”
Long Tuấn Hạo bước lên nói với Cao Phong.
“Không muốn!”
Chỉ trong một lát có rất nhiều người hô to.
“Chúng ta là ai!” Long Tuấn Hạo và Cao Phong đối mặt với nhau, hét lên một tiếng làm không khí ở đây dâng trào.
“Chờ một chút!”
Vào lúc này Liễu Tông Trạch hét lớn một câu rồi bước lên trên kéo Long Tuấn Hạo sang một bên.
“Bây giờ tất cả mọi người muốn hoàn thành việc gì? Trả lời cho tôi xem nào!” Liễu Tông Trạch rất buồn bực nói thầm một câu, sau đó hét lớn lên: “Chúng ta là ai!”
“Là binh sĩ của Phong Mai!”
Sau lưng anh ta có rất nhiều người hét to.
Đúng vậy, trước hai chữ Phong Mai avf Phong Hạo đều đứng chung với nhau.
ề việc này thì Long Tuấn Hạo cũng chấp nhận và không phản bác.
“Chúng ta đến đây để làm gì!” Liễu Tông Trạch hô to một lần nữa.
“Để tiễn anh Phong đi!” rất nhiều người hét to.
“Được rồi! Lên xe thôi!” Liễu Tông Trạch không nói chuyện nữa, anh bước vào trong xe.
Giữa bọn họ và Cao Phong là tình bạn có thể sống chết vì nhau, nên chỉ cần dùng những câu nói màu mè kia.
Nếu nói nhiều thì đi làm hành động cho nhanh.