“Tách!”
Hai giọt chất lỏng trong suốt rơi lên trên bê mặt bát sứ.
Ánh mắt của mọi người vội vàng nhìn về hướng đó.
Một giây, hai giây, mười giây trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
“Ha ha hai Cao Vũ, anh cũng có bản lĩnh lắm, làm mọi người mất thời gian theo anh như vậy?”
Dương Tuấn Minh cười thật to, chỉ vào Cao Vũ kêu lên: “Tôi cho anh biết…”
“Ngậm miệng!”
Bỗng nhiên, Trình Thanh Cẩn ở trên đài đột nhiên giận dữ mảng.
Dương Tuấn Minh nghẹn lời, nhanh chóng nuốt lời nói tiếp theo xuống.
Lúc này mọi người mới phát hiện, mắt của Trình Thanh Cẩn đang trừng lớn.
Mà chiếc bát sứ…
“Trời ạI Thay đổi rồi! Bề ngoài thay đổi, hiện ra thứ bên trong rôi! “Là màu đen, bên trong là một thứ màu đen!”
Nhìn thấy chỗ bát sứ bị hòa tan chậm rãi thay đổi màu sắc, rất nhiêu người đều không ngừng kinh ngạc.
Mà Trình Thanh Cẩn thấy cảnh này thì trong lòng chấn động.
Với mắt nhìn của ông ta thì có thể ngay lập tức nhìn ra đồ cổ nào có giá trị.
Màu đen này, và cách nung đặc biệt…
Trình Thanh Cẩn không kịp nghĩ nhiều, lại lấy thêm ít nước hòa tan, nhỏ lên trên bát sứ.
Thứ này vô cùng quý, cho dù là ông cũng phải dùng tiết kiệm.
“Tách!”
Nước hòa tan lại được nhỏ lên trên bát sứ, màu đen lại loang ra lớn hơn.
“Ôi, cái này…”
Động tác của Trình Thanh Cẩn không hê ngừng, lại nhỏ một giọt nước hòa tan lên trên bát sứ.
Vào lúc lấy nước hòa tan, Trình Thanh Cẩn còn rất tiếc của, nhưng lúc này ông ta không thèm để ý nữa.
“Tách! Tách!”
Một giọt lại một giọt nước hòa tan nhỏ lên trên bát sử.
Mà chất liệu bình thường ở bên ngoài bát sứ cũng dần dần bị hòa tan, lộ ra nhiều diện tích hơn.
Trong lòng của Trình Thanh Cẩn đã vô cùng hồi hộp.
Trong đầu ông ta đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất khó tin.
Một giây sau, Trình Thanh Cẩn đeo găng tay vào, câm bát sứ lên, nhỏ hai giọt nước hòa tan vào trong sứ.
Trong chén xảy ra chuyện gì, mọi người không thể nhìn thấy, chỉ có thể thông qua biểu cảm trên mặt Trình Thanh Cẩn để phán đoán.
Mười giây trôi qua, sắc mặt Trình Thanh Cẩn bỗng nhiên trở nên đỏ bừng.
Dường như đã gặp phải chuyện gì đó làm ông vô cùng kinh ngạc.
“Trời ạ, trời ạ, thương thiên mở mắt, thương thiên mở mất!”
Vào lúc này, dường như Trình Thanh Cẩn đã quên đi tất cả, run rẩy không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Bọn họ đã Trình Thanh Cẩn giám định vô số đồ cổ, nhưng chưa từng thấy Trình Thanh Cẩn kích động như thế bao giờ.
Dù có là đồ cổ giá trị ngàn tỷ cũng không làm cho Trình Thanh Cẩn kích động như vậy.
Vậy giá trị của cái bát sứ này…
Không đợi đám người suy nghĩ nhiêu, Trình Thanh Cẩn cầm một cái kẹp nhỏ, cẩn thận kẹp lấy bát sứ giơ lên.
Bát sứ sáng lên, dường như có thế thấy được màu xanh lá! Bên ngoài đen bên trong xanh lá…
Là cái gì? Sau khi gắp cả cái bát sứ lên, Trình Thanh Cẩn cầm lấy bình nước hòa tan, thậm chí không thèm dùng thìa, trực tiếp đổ nước lên trên bát sứ.
Lúc này ông đã không thèm quan tâm đến nước hòa tan này quý giá như thế nào, cầm bình úp ngược lại.
“Soạt! Soạt!”
Nước hòa tan tràn khắp bát sứ, tay Trình Thanh Cẩn run nhè nhẹ, lắng lặng chờ đợi.
Mười giây trôi qua, chất liệu bình thường bên ngoài bát sứ bắt đầu hòa tan liên tục.
Lộ ra sản phẩm chính bên trong! Chất liệu bình thường bên ngoài bát sứ tan đi lộ ra một chiếc bát sứ toàn thân đen nhánh.