Nếu không tại sao Khúc Đại Minh lại tôn trọng Cao Phong đến như vậy chứ? “Nói đi, tại sao lại không để cho tôi nhìn thấy, bây giờ ngay cả loại chuyện này cậu cũng lừa gạt tôi có đúng không?”
Cao Phong cau mày nhìn về phía Khúc Đại Minh.
Lửa giận trong lòng anh dâng lên từng chút từng chút một nhưng anh vẫn đang cố gắng áp chế nó xuống.
Khúc Đại Minh im lặng mấy giây, sau đó ngẩng đầu nói: “Anh Phong, đây là do tối hôm qua em uống quá nhiều nên đắc tội với một số người sau đó bọn họ mới đập phá nơi này.”
“Em không dám nói thật với anh là vì sợ anh mắng em.”
Khúc Đại Minh nói xong lời này lập tức cúi đầu xuống.
“Cậu vẫn còn lừa gạt tôi sao?”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong phòng làm việc.
Khúc Đại Minh không dám gây ra sơ suất gì, anh ta đi theo Cao Phong vào phòng làm việc ngay lập tức.
Một đám nhân viên liếc nhìn nhau một cái, rồi tất cả đều vểnh tai lên nghe lén hai người nói chuyện.
“Nói cho tôi biết, có phải là người của Dương Tuấn Minh không?”
“Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Cao Phong chắp tay đứng trong phòng làm việc hỏi.
Khúc Đại Minh yên lặng không nói gì, căn bản anh ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cao Phong khẽ thở dài một hơi, anh biết rằng mình đoán không sai.
Kẻ thù của anh ở thành phố Hòa Bình này chỉ có duy nhất Dương Tuấn Minh.
Anh cũng biết rằng vì sao Khúc Đại Minh lại phải làm như vậy.
“Đều tại tôi, là tôi bảo cậu phải làm việc khiêm tốn cho nên cậu mới làm như vậy.”
Đâu tiên, giọng Cao Phong rất bình tĩnh nói những lời này rồi bỗng nhiên âm lượng tăng lên mấy lần, đột nhiên anh quát lên: “Nhưng Khúc Đại Minh, ông đây nhớ rãng ông đây nói khiêm tốn chứ tuyệt đối không phải là mặc cho người khác chà đạp!”
“Tuyệt đối không phải là để người khác giảm đạp lên mặt còn chúng ta chỉ biết im hơi lặng tiếng chịu đựng!”
“Không nhẫn nhịn những chuyện nhỏ thì sẽ dễ làm hỏng những việc lớn, câu này không hề sai nhưng vẫn có một số việc căn bản không cần phải nhẫn nhịn.”
“Đối với một số người, nếu cậu lùi một bước thì chính là vực sâu thăm thẳm, cậu chịu đựng người đó thì họ sẽ giẫm lên mặt mũi cậu!”
“Bây giờ, cậu đi với tôi, tôi lấy lại sân chơi cho cậu.”
Nói xong, Cao Phong trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Cao Thành Sâm.
“Anh Phong, anh Phong đừng kích động, chuyện này còn phải đợi…”
“Quân tử báo thù mười năm không muộn, bây giờ thực sự không thể kích động được…”
Khúc Đại Minh quay đầu lại nhìn một cái sau đó vội vàng đi lên kéo cánh tay Cao Phong.
“Tránh ra cho tôi!”
Cao Phong hất tay Khúc Đại Minh ra.
“Hãy nhớ rằng làm nhục tôi thì được nhưng tuyệt đối không được làm nhục anh em của tôi!”
“Anh em tôi bị người khác giẫm đạp lên mặt mũi còn không dám lên tiếng chính là hèn nhát!”
“Tôi không cần loại anh em hèn nhát như vậy!”
Những lời nhận xét cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo của Cao Phong khiến cho Khúc Đại Mình không dám nói thêm gì dù chỉ là nửa câu.
“A lô, anh Phong!”
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Cao Thành Sâm vang lên ở đầu dây bên kia.
“Nói với Dư Văn Cường rãng bây giờ tôi đang cần người, nhanh chóng tập trung ở phòng tập thể dục Minh Phong trong vòng mười phút.”
“Trong vòng mười phút có thể gọi tới được bao nhiêu người thì gọi.”
Nói xong, Cao Phong trực tiếp cúp điện thoại.
Cao Thành Sâm hơi sửng sốt, sau đó anh ta hiểu rõ ra ngay lập tức.
“Tôi biết rằng từ trước đến giờ anh Phong không bao giờ để cho những người như chúng ta bị bắt nạt mài”
“Tư Thuần, Mặt Ngựa! Đi đến phòng tập thể dục Minh Phong!”
Cao Thành Sầm đặt điện thoại di động xuống, hét lên một cách cực kỳ hưng phấn.