“Xòa xòa!”
Vòi nước được mở, dòng nước xối lên mặt vải trắng khiến Cao Phong sửng sốt.
Tấm vải này…
Thật không tầm thường.
Nó giống như một mảnh vải nhựa, nước chậm rãi chảy xuống trơn tru, không thấm lại chút nào.
Cao Phong cầm tấm vải lên, tùy tiện vẫy vẫy, những giọt nước lập tức bị giữ sạch xuống.
Dùng tay sờ vào, tấm vải vô cùng khô ráo, không một chút ẩm ướt.
“Không hề thấm nước sao?” Cao Phong nghi hoặc tự nói với mình.
Vải thấm nước thì đã biết, nhưng chưa từng thấy qua vải chưa thấm nước.
Chất liệu của tấm vải này…
Giống như phủ lớp nilon bảo vệ bên ngoài không bị thấm nước.
Càng giống như nó được chống ẩm ướt.
Xem ra chất liệu vải này có điểm khác thường. Mà càng khác thường thì càng làm cho Cao Phong cảm thấy nó đang ẩn giấu một bí mật tày trời trong đó. Nó ngăn không cho nước thấm vào, vậy sau khi đem nó ngâm vào trong nước sẽ xuất hiện điều gì? “Anh Kình Thiên, anh đâu rồi?”
Bỗng nhiên ngoài phòng khách truyền đến tiếng gọi của Cao Tử Hàn.
“Anh đây!” Cao Phong chậm rãi thu hồi tâm tư, lấy tay xoa tấm vải một chút rồi bỏ vào trong túi, tâm trạng ngồn ngang bước ra ngoài.
Cơ thể của cô gái đối diện lao vào vòng tay Cao Phong Mùi hương tươi mát quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là Cao Tử Hàn.
Cao Phong có chút bất lực, không biết làm sao, Cao Tử Hàn luôn thường ôm chặt anh.
Dù là còn nhỏ hay đã lớn, giữa hai người cho đến giờ đều không kiêng dè.
Mới tối hôm qua, Cao Tử Hàn muốn ở cùng chỗ với anh, bị Cao Phong lời lẽ nghiêm khắc kiên quyết từ chối, mới tức giận bỏ đi.
Cao Phong biết, Cao Tử Hàn không có ý gì, cô chỉ là rất dựa dẫm anh.
“Anh Kình Thiên, anh lại phải đi.
Cao Tử Hàn vùi đầu vào lòng anh, giọng điệu mất mát.
“Ừm, cần phải đi.” Cao Phong nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Cao Tử Hàn.
“Em muốn đi cùng anh, nhưng mà tối qua thương lượng với bà nội hai tiếng đồng hồ, bà cũng không đồng ý. Cao Tử Hàn phồng má, giọng ấm ức không cam lòng.
Cao Phong yên lặng nụ cười cũng tắt, nhà họ Cao làm sao có thể để Cao Tử Hàn đi theo anh lang bạt chân trời.
Dù sao, anh chỉ là kẻ bị vứt bỏ.
“Chờ anh thật sự mạnh mẽ nằm trong tay vận mệnh của mình, em muốn làm gì anh đều cho em làm.
“Hết thảy đều làm theo ý anh đi.” Cao Phong bình tĩnh nói, nhìn như đang dỗ dành Cao Tử Hàn, nhưng thật ra anh đang lập lời hứa.
Mà lời hứa của Cao Phong cho tới bây giờ đều nặng ngàn cân.
“Ừm em tin tưởng anh Kình Thiên!”
Người khác có thể cảm thấy lời hứa này là Cao Phong tiện miệng nói ra, chỉ có Cao Tử Hàn là đem mỗi câu nghiêm túc nhớ kỹ
Trong phòng khách.
“Anh thật sự không cần cái này.” Cao Phong nhìn Cao
Tử Hàn có chút mất tự nhiên.
Cao Tử Hàn tay trái nước hoa hồng, tay phải sửa dưỡng ẩm, nhất quyết muốn trang điểm cho Cao Phong.
“Anh phải nghe em đi, đàn ông con trai cũng cần chăm sóc da, em không muốn lần sau gặp lại, anh trở thành một ông già đầu, haha!” Cao Tử Hàn vừa nói vừa bồi loạn trên mặt Cao Phong.
“Không không, anh trai em có khuôn mặt tự nhiên không nhiễm bẩn, thật sự không cần cái này.”
Cao Phong sao có thể bằng lòng, anh chưa bao giờ dùng mấy thứ này, vội vàng xoa tay từ chối.
“Anh Kình Thiên, em cũng chỉ có thể làm cho anh mấy việc này, anh cũng không muốn.
Cao Tử Hàn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Cao Phong với ánh mắt đáng thương.
“Cái này..được rồi được rồi!”
Cao Phong cực kỳ đau đầu, bất chấp tất cả nhằm chặt mắt lại, ra vẻ hy sinh anh dũng.