Người nào cũng không dám đảm bảo, người của Cao Phong tới đây xong, người của Mạnh Tuấn Phi có bình an vô sự hay không.
Đám Mạnh Tuấn Phi đều nghĩ tới vấn đề này, cho nên đều rơi vào im lặng.
Một lát sau, ba tên sĩ quan phụ tá liếc mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi vươn tay, mò mẫm phía sau lưng.
Vì phòng ngừa tai họa này, dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng…
Mạnh Tuấn Phi cứ trợn to mắt nhìn như vậy, nhìn Cao Phong không nói một lời.
Bầu không khí trong phòng, lại trở nên giương cung bạt kiếm.
“Anh Phi, đừng do dự nữa.”
“Cao Phong, hôm nay nói thật cho anh biết, bên Cảnh Đông anh tới bất cứ lúc nào đều có thể.”
“Nhưng anh muốn dẫn trăm nghìn người tới đây, thì không có khả năng.”
Người sĩ quan phụ tá kia nhíu mày tiến lên, nhìn chằm chằm Cao Phong nói.
Trong giọng nói tràn ngập ý uy hiếp.
Cao Phong chậm rãi dựa lưng vào ghế.
“Anh biết không? Người từng uy hiếp tôi, đều đã chết.”
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng đèn trong phòng, lẩm bẩm.
“Con mẹ nó anh đang khoác lác cái gì?”
Một sĩ quan phụ tá khác cũng lập tức dâng trào nhiệt huyết, lúc này tiến lên một bước.
Sĩ quan phụ tá thứ ba hơi do dự hai giây, cũng cất bước tiến lên.
Mà trong quá trình này, Cao Phong không thèm nhìn bọn họ.
Anh chỉ muốn nhìn xem, thái độ của Mạnh Tuấn Phi.
Nếu Mạnh Tuấn Phi thật sự cố chấp, vậy anh không còn lựa chọn nào khác.
Ân là ân, oán là oán.
Không thể nói bạn đã cứu mạng tôi, tôi phải trở thành người bạn muốn giết cứ giết.
Ít nhất ở chỗ Cao Phong, chuyện này không phải như vậy.
“Cậu Phong, cậu trở về đi.”
“Từ tối nay trở đi, từ nay về sau, chúng ta xóa bỏ ân oán, xóa hết đi!”
Mạnh Tuấn Phi nghiến răng, vẫn nói ra một câu như vậy.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nói ra những lời này, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.
Thậm chí có cảm giác trái tim không ngừng co giật.
Giống như ông ta biết rõ con đường này sai, nhưng ông ta vẫn cứ đi tới.
“Cậu về Tam Giác Vàng của cậu, tôi ở lại Cảnh Đông của tôi.”
“Tôi cứu cậu một mạng, cậu giúp tôi lấy được Cảnh Đông, chúng ta… Thanh toán xong.”
Mạnh Tuấn Phi vẫn không đành lòng ra tay với Cao Phong, nhưng không gánh nổi áp lực của thuộc hạ, chỉ có thể nghiến răng làm ra quyết định như vậy.
“Anh Phi, anh đang làm gì thế?”
Sĩ quan phụ tá dẫn đầu khẽ nhíu mày, nghiến răng kêu lên một tiếng.
“Anh Phi, anh không thể hành động theo cảm tính như thế được!”
Một sĩ quan phụ tá khác cũng kêu lên.
Một khi để Cao Phong rời đi, người nào dám cam đoan anh sẽ không ngóc đầu trở lại?
Với năng lực và chỉ số thông minh của anh, người nào có thể đảm bảo sau này anh không đánh Nam Cương xong, sẽ tới chiếm Cảnh Đông?
Mạnh Tuấn Phi làm như vậy, thật sự là bí quá hóa liều!
Đây tuyệt đối là lựa chọn không sáng suốt!
“Lui ra.”
Mạnh Tuấn Phi nắm chặt hai tay, nhíu mày quát lớn một tiếng.
Nhưng ba tên sĩ quan phụ tá đều không lùi nửa bước.
Mà sĩ quan phụ tá thứ ba lại càng không nói hai lời, trực tiếp tiến lên một bước, nắm lấy chén trà Mạnh Tuấn Phi mới đặt xuống.
Ném vỡ chén trà làm tín hiệu.
Chỉ cần anh ta ném vỡ chén trà, người sắp xếp trước đó sẽ lập tức xông vào phòng.
“Mẹ nó muốn làm gì?”
Mạnh Tuấn Phi đột nhiên đứng dậy, một tay nắm lấy chén trà, sau đó tát mạnh một cái.