Mà trong mấy trăm người đối diện, cuối cùng chậm rãi phân ra một con đường, hai người đàn ông trung niên cất bước đi ra.
Hai người đàn ông trung niên này, trong đó một tên mặt mũi đầy dữ tợn, dáng người cực kỳ to cao.
Mà một tên khác thì mang giày Tây, nhìn giống như một doanh nhân thành đạt.
“Cậu Phong, người có dáng người to cao tên là Phạm Hồng Quân, còn người mặc tây trang tên là Ngô Đông Sơn.”
“Thế lực của Phạm Hồng Quân không bằng Ngô Đông Sơn, dù là thực lực cá nhân hay bối cảnh sau lưng của Ngô Đông Sơn đầu cực kỳ kinh khủng”
Dư Văn Cường thấy hai người đàn ông trung niên kia đi ra, lúc này anh ta nhỏ giải thích một câu với Cao Phong.
Ánh mắt Cao Phong trầm tĩnh nhìn hai người một chút, anh nhẹ gật đầu tỏ ra đã biết.
Hai người này đều có hơi thở rất mạnh, dù cho bị hơn nghìn người vây quanh cũng không sợ hãi chút nào mà vẫn cất bước đi ra.
Bọn họ như một con diều hâu giữa bầy sói, mang theo một hơi thở nhìn từ trên cao xuống.
Trên mặt những cấp dưới xung quanh nhìn hai người đầy sùng bái.
Mà hiện tại những người dạo phố ở xa xa cũng rất ngạc nhiên.
“Lại là Ngô Đông Sơn và Phạm Hồng Quân, thế mà hai người bọn họ cũng đến đây sao?”
“Ö, Phạm Hồng Quân lăn lộn hơn hai mươi năm ở Thành phố Hòa Bình, mười mấy tuổi đã bắt đầu lăn lộn trên đường, anh ta đã từng bò lên vị trí này bước một đó!”
“Không sai, cấp dưới của Phạm Hồng Quân ít nhất có sáu trăm người, những người này chỉ là một phần nhỏ thôi”
“Càng kinh khủng hơn là Ngô Đông Sơn, số lượng cấp dưới của anh ta còn nhiều hơn của Phạm Hồng Quân.”
“Quan trọng nhất là nghe nói bối cảnh của Ngô Đông Sơn hết sức khủng bố, cho nên anh ta có thể quản lý thế lực ngâm khu Thành Nam của Thành phố Hòa Bình này.”
Đám người vây xem vô cùng khiếp sợ mà nhìn hai người kia, bọn họ suýt chút ngạc nhiên đến nỗi rơi cả căm.
Đặc biệt là những thanh niên kia, lúc này trên mặt bọn họ đều là sùng bái nhìn Ngô Đông Sơn.
Ngô Đông Sơn này thật đúng là nhân vật lớn trên đường khu Thành Nam! Nói Ngô Đông Sơn là quản lý của thế lực ngâm khu Thành Nam cũng không đủ.
Lúc đám người Dư Văn Cường chưa bùng lên, Ngô Đông Sơn đã yên ổn ngồi lên vị trí bá chủ Khu Thành Nam, không ai dám chống lại Ngô Đông Sơn.
Hơn nữa trong khu này, Ngô Đông Sơn cũng có thế lực của mình chiếm giữ.
Ngô Đông Sơn không chỉ có bối cảnh cực sâu, cấp dưới đông đảo mà thực lực bản thân cũng rất mạnh mẽ.
Thân phận gã ta tôn quý như vậy, vậy mà lại đến nơi này, thật sự làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Chẳng lẽ hai nhân vật lớn như Ngô Đông Sơn tới nơi này, chính là vì người trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường kia sao? “Dư Văn Cường, tôi biết sau lưng cậu có người chống lưng, cuối cùng hôm nay cũng dám ra đây gặp người rồi à?”
Phạm Hồng Quân cười lạnh một tiếng, gã ta bĩu môi mảng Dư Văn Cường.
Lúc này Dư Văn Cường muốn nói chuyện, nhưng đã bị Cao Phong đưa tay ngăn lại.
“Anh muốn gặp tôi thế à?”
Khóe miệng Cao Phong hiện lên một chút nghiên ngẫm.
“Ha ha, sao nào? Cậu là con chuột trong cống không thể lộ ra ngoài ánh sáng à? Hay là cậu cảm thấy xấu hổ đây? Chẳng lẽ cậu đã làm việc gì trái với lương tâm sao?”
Phạm Hồng Quân cười lạnh nói.
“Tôi cảm thấy chẳng mấy chốc nữa anh sẽ hối hận khi nhìn thấy tôi.”
Cao Phong chậm rãi chắp hai tay sau lưng, giọng điệu bình tĩnh làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thách thức.
Dường như lúc này trong lòng Cao Phong ấn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Đông Sơn nhäm mắt lại không nói gì, Phạm Hồng Quân lại không chịu nổi.
“Thằng nhóc như cậu từ đâu đến đây, cậu còn khoác lác gì đó?”
“Con mẹ nó tôi sẽ hối hận khi nhìn thấy cậu à, cậu có thể làm gì chứ?”
Phạm Hồng Quân đưa tay chỉ vào mũi Cao Phong mắng.
Khóe miệng Cao Phong hiện lên một chút nghiền ngẫm, sau đó anh chậm rãi giơ cánh tay phải lên.