Anh cũng không biết nên trên về hướng nào.
Anh cũng không biết, lựa chọn tiếp theo của anh, có thể mở ra cho bản thân anh cùng mười ba vị huynh đệ một đường sống không.
“Vậy thì, cứ mặc cho số phận đi!”
Cao Phong chậm rãi tháo chiếc ngọc bội của mình đang đeo trên cổ xuống.
“Nếu mặt trước hướng lên, chúng ta đi về hướng bên trái.”
“Nếu mặt sau hướng lên, chúng ta đi về hướng bên phải.”
“Mặc cho số phận!”
Cao Phong cắn chặt răng trực tiếp ném ngọc bội lên không trung.
“Vù vù vù!”
Ngọc bội ở trên không trung xoay tròn vài vòng, sau đó rơi xuống mặt đất.
Cao Phong tiến lên một bước, đẩy bụi cỏ ra tìm được ngọc bội.
“Anh Phong, là mặt sau.”
“Anh Phong, là mặt sau vậy chúng ta đi về hướng bên phải.”
Mười ba vị chiến sĩ tiến lên vừa nhìn thấy lúc này đều sôi nổi mở miệng nói.
Miếng ngọc bội kia, lúc này cứ như thế lẳng lặng nằm trong bụi cỏ, mặt sau hướng lên.
Cao Phong bình tĩnh nhìn miếng ngọc bội kia, sau đó nhẹ nhàng nhặt miếng ngọc bội lên đeo lại vào cổ của mình.
“Phù.”
Cao Phong cúi đầu thở ra một hơi.
Xem ra vận mệnh bảo anh đi hướng bên phải rồi.
“Đi!”
Cao Phong hơi cắn răng, hô một tiếng ra lệnh, quay đầu đi về phía bên trái.
“Anh Phong? Từ từ đã!”
“Không phải chúng ta nên đi phía bên phải hay sao?”
Mọi người vừa thấy vậy liền kéo Cao Phong lại.
Đã nói là phó mặc cho số phận, thế mà Cao Phong lại hoàn toàn không nghe theo sự sắp đặt của vận mệnh rồi?
“Quên nói với mọi người, tôi là người thích đi ngược lại với vận mệnh.”
“Khỏi nói nữa, chúng ta đi bên trái.”
Cao Phong không giải thích quá nhiều, trực tiếp bước lên ngọn núi lớn bên trái.
Mọi người nhìn nhau, chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Đối với quyết định của Cao Phong, bọn họ vẫn luôn tin tưởng vô điều kiện.
Mà trong lòng Cao Phong lúc này, cũng cực kỳ không yên.
Anh chỉ cảm thấy, phương hướng của bên tay trái đáng ra phải là hướng đông.
Mà bên tay phải chính là hướng tây.
Lâm Vạn Quân từng nói với anh, một khi đặt chân đến Tây Vực, vòng xoay vận mệnh có thể sẽ thay đổi.
Cho nên trong tiềm thức của Cao Phong, rất muốn cách xa nơi đó.
Có điều, đặt chân lên ngọn núi bên trái này, có thể tìm được một con đường sống hay không, trong lòng Cao Phong cũng không nắm chắc.
Cao Phong một hàng mười bốn người, giống như những con sói đơn độc tách khỏi đội, leo lên ngọn núi bên trái.
Nguy hiểm nơi con đường phía trước, không cách nào đoán trước được.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Trong nháy mắt, ánh sáng mặt trời đã lại chiếu sáng toàn bộ vùng đất lớn này.
Mà trong khu vực của Nam Cương có rất nhiều thế lực, kỳ thực đã một đêm chưa từng chợp mắt.
Đêm qua, bên phía Tam Giác Vàng kia súng pháo nổ đùng đùng, ước chừng liên tục đến quá nửa đêm mới dừng lại hẳn.
Bọn họ đều đoán được bên phía Tam Giác Vàng kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà đến hôm nay nhất định sẽ có tin tức truyền ra.
Quả nhiên, hơn tám giờ sáng, tin tức từ bên Tam Giác Vàng đã bị tung ra ngoài.