Vu Đường Bản cũng hướng mắt nhìn lên trên, ánh mắt lóe lên mấy tia sáng không rõ là có ý vị gì, sau đó nhìn về phía Long Tuấn Hạo.
“Cậu ta đã mua lại nơi này vậy dĩ nhiên là cậu ta muốn vào ở lúc nào thì ở lúc đấy” Long Tuấn Hạo hờ hững gật đầu.
Vu Đường Bàn yên lặng hai giây, sau đó nói: “Cậu chủ Long, vậy cậu cứ thế mà không có ý kiến gì hay sao?”
“Có ý kiến gì?” Long Tuấn Hạo lạnh nhạt hỏi.
“Hiện giờ chúng ta đang có hơn năm mươi Vệ sĩ ở bên trong Biệt thự, có thể ung dung bao vây và bắt giữ tên nhóc Cao Phong kia lại. Trong ánh mắt của Vu Đường Bàn lúc này thoảng qua vô số tia sáng của sự ranh mãnh.
Long Tuấn Hạo khẽ cau mày, nhưng mà lại cũng không hề lên tiếng đáp lại.
Mà Vu Đường Bẫn thấy vậy thì cho rằng là Long Tuấn Hạo đang suy nghĩ đến chuyện mà ông ta vừa mới nói, cho nên lại thêm lời cổ vũ mà nói: “Cậu chủ Long, cậu cũng đã nhìn thấy rồi đấy, Cao Phong và Lâm Vạn Quân của Công ty Bất động sản Phong Mai có mối quan hệ tâm đầu ý hợp, nếu như bây giờ chúng ta ra tay với Cao Phong, bắt giữ được Cao Phong vào trong tay mà nói thì…
“Chú Bản, ông đừng quá nóng lòng! Đợi qua ngày mai nữa thôi, một khi kế hoạch mà tôi bố trí sẵn lúc trước được tiến hành trong thực tế, vậy thì Công ty Bất động sản Phong Mai ắt sẽ bị đánh bại trong nháy mắt, cần gì phải uổng công vô ích?” Long Tuấn Hạo khẽ xua tay.
Vu Đường Bẫn cắn răng, tiếp tục kiên trì nói: “Cậu chủ Long, so với đánh bại thì đây càng giống với một biện pháp bảo đảm hơn! Chỉ cần chúng ta vây bắt được Cao Phong, vậy thì những chuyện còn lại ắt cũng sẽ thành công mà không còn bất cứ một sự ngoài ý muốn nào nữa.
“Cậu cũng đã từng nói qua, thân phận của Cao Phong sợ là không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, đến lúc đó trong tay của chúng ta đã bắt giữ được Cao Phong rồi, vậy thì có bảo Lâm Vạn Quân làm cái gì thì ông ta cũng sẽ làm cái đó.”
“Hơn nữa, nếu như cậu muốn tiến hành theo đuổi cô Kim Tuyết Mai, vậy thì Cao Phong chính là trở ngại lớn nhất, cho nên, cậu ta chỉ có thể chết!”
“Cậu chủ Long, chỉ cần cậu gật đầu một cái, thân già này sẽ lập tức dẫn theo năm mươi Vệ sĩ của nhà họ Long tiến lên tầng cao nhất của tòa Biệt thự này, đánh chết Cao Phong, để cho nơi đó trở thành mồ chôn của cậu ta!” Trong ánh mắt của Vu Đường Bần thoáng qua một sự rét lạnh đến tận xương.
“Im miệng!” Long Tuấn Hạo lớn giọng quát lên một tiếng, Vu Đường Bẫn bị dọa sợ, thân thể cũng lập tức run bắn lên, không do dự mà cúi đầu xuống, không dám nói nữa.
Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm vào Vu Đường Bản, khiến cho một người đã từng trải qua vô số sóng gió như Vu Đường Bản cũng phải đổ ra từng hàng mồ hôi lạnh.
Đó là một ánh mắt như thế nào, là một ánh mắt không khác gì so với lũ rắn độc, vô cùng lạnh lẽo, khí lạnh đè nén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chốc lát sau, đến khi Long Tuấn Hạo thu hồi lại ánh mắt, Vu Đường Bẫn mới thở dài ra một hơi.
“Đúng là tôi muốn đánh bại cậu ta không sai, nhưng mà tôi muốn quang minh chính đại mà đánh bại cậu ta, chứ không phải là sử dụng đến những loại thủ đoạn để hèn như thế này để mà chiến thắng!”
“Nếu như tôi muốn giết cậu ta, vậy thì nhất định tôi cũng phải để cho toàn bộ người của Thành phố Hà Nội này biết được, là do Long Tuấn Hạo tôi đã giết cậu ta!”
“Chú Bản, ông phải biết rằng, cho dù là vì để đạt mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, thì tối thiểu cũng phải có được ranh giới cuối cùng,
Giọng điệu của Long Tuấn Hạo đã hòa hoãn lại một chút, nhẹ nhàng mở miệng nói. Trong lòng của Vu Đường Bẫn vẫn còn cảm thấy không cam lòng, nhưng mà đến cuối cùng ông ta vẫn không dám nói gì thêm nữa, chỉ có thể cắn răng gật đầu.
“Nếu như cậu ta đã dám một mình tiến vào ở bên trong tầng thứ chín của Biệt thự thì chắc hẳn là cậu ta cũng đã nghĩ tới thái độ của chúng ta rồi, cho nên chuyện này không hề chỉ đơn giản như vậy đâu”
“Tôi cảm thấy, nhất định là cậu ta đã có tính toán gì đó! Cho nên, ngay bây giờ tôi sẽ đến gặp cậu ta một lần, xem xem đến cuối cùng là cậu ta đang có tính toán gì.” Khỏe miệng của Long Tuấn Hạo cong lên, sau đó cứ để cánh tay trần như vậy mà quay lưng đi ra ngoài cửa.
“Cậu chủ Long! Tuyệt đối không thể được!” Lần này, Vu Đường Bẫn trợn to hai mắt lên mà nhìn Long Tuấn Hạo.
“Nếu như ai mà dám đi theo thì tôi sẽ để cho người đó được chết.”
Long Tuấn Hạo lạnh lùng lên tiếng, nhưng mà bước chân vẫn luôn không ngừng lại, chỉ thoáng chốc đã đi thẳng ra khỏi Biệt thự.
Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, cộng thêm ánh đèn siêu mạnh ở trên tầng cao nhất của Biệt thự kia đã cùng nhau chiếu sáng toàn bộ núi Bồng Thiên. Long Tuấn Hạo một thân một mình, cánh tay để trần, không nói một lời đi bộ lên phía trên, hướng về tầng cao nhất trong tòa Biệt thự.
Dưới ánh trăng, bóng dáng của Long Tuấn Hạo không ngừng bị kéo dài ra mãi, rơi vào bên trong con đường núi.
Chờ đến khi Long Tuấn Hạo cuối cùng cũng đã tới được phạm vi của tầng thứ chín trong Biệt thự, anh ta bỗng nhiên cảm giác được, ngay cả là không khí ở xung quanh mình cũng đã thay đổi, không giống với phía bên dưới nữa.