Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4218


Những người này chung quy không phải là thuộc hạ của ông, cho nên sẽ không nghe ông nói.


Dù bọn họ thật sự bắt được Kim Tuyết Mai, thì chỉ sợ cũng sẽ không nói thật với ông.


Dù sao toàn bộ Tây Vực đều cho bọn họ đỉnh sét, bọn họ nguyện ý giao ra mới là lạ.


“Được rồi, tôi thấy chúng ta cũng đừng thảo luận nữa.”


“Đã lâu như vậy, cho dù là ai bắt được, thì người phụ nữ Việt Nam này nhất định cũng không sống được.”


“Tôi thật sự không tin, Tây Vực chúng ta còn nhìn thấy được người tốt không đè phụ nữ? Ha ha!”


Sau khi tên thanh niên kia nói xong, mọi người lại phụ họa cười to một hồi.


“Ông đây vốn không có cảm tình gì với Việt Nam.”


“Hiện tại tôi còn chưa có đi tìm bọn họ, bọn họ lại tới muốn chết trước.”


“Đã như vậy, vậy chúng ta còn vẩy nét mực làm cái gì, đánh theo chân bọn họ là được.”


“Đúng vậy, Tây Vực chúng ta có năm trăm nghìn người, tôi lại muốn nhìn xem chồng của người phụ nữ Việt Nam này có thể kéo tới năm trăm nghìn người hay không!”


“Anh ta mà có thể kéo năm trăm nghìn người tới, tôi sẽ quỳ xuống gọi anh ta là ông nội, ha ha!”


Trong quá trình mọi người đàm luận, vốn không hề lo lắng, mà là vẻ mặt khinh thường.


Cao Phong ở trong mắt bọn họ như một trò đùa.


“Được rồi, đừng lo lắng quá mức.”


“Chỉ cần anh ta thật sự dám dẫn người qua đây, Tây Vực chúng ta có bao nhiêu ăn bọn họ bấy nhiêu.”


Mọi người nói chuyện, rồi bắt đầu rời đi.


Hội nghị này vốn không có tác dụng gì.


Cuối cùng vẫn là muốn khai chiến.


Ở trong lòng bọn họ, chỉ là một người Việt Nam thôi, họ giết Cao Phong tựa như cùng giết gà vậy.


Cho nên, thậm chí bọn họ còn không để chuyện này ở trong lòng.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua.


Trong nháy mắt, đã đến năm giờ xế chiều.


Cao Phong cầm điện thoại di động lên nhìn giờ.


“Cô sai người truyền lời quyết định thời gian, là năm giờ.”


Cao Phong nhìn Hoa Hồng, nhẹ giọng hỏi.


Hoa Hồng trầm mặc, rồi vẫn gật đầu.


Xem ra chuyện này không đè ép được.


“Tốt lắm!”


“Hiện tại thời gian đã đến, bọn họ cũng đã biểu đạt thái độ của mình.”


“Tôi đây cũng chỉ có thể đi con đường này.”


Cao Phong vừa nói, vừa nhẹ nhàng cầm điện thoại di động lên.


Hoa Hồng nhìn Cao Phong, sau đó chậm rãi đi tới phía trước.


“Anh xác định muốn làm như thế sao?”


“Anh nhất định phải liều đấu đá lung tung như thế sao?”


“Khi đó ở Cảnh Đông, anh lo xa nghĩ rộng, thận trọng như vậy.”


“Mỗi lần chiến đấu anh đều chọn tổn thất nhỏ nhất để đổi lấy thành quả lớn nhất, sự thông minh của anh đâu rồi?”


“Anh bây giờ lại muốn đấu đá lung tung, chỉ biết tăng thêm thương vong.”


Lúc Hoa Hồng nói lời này, cô ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Cao Phong.


“Tôi hiện tại không có thời gian đi thận trọng.”


“Cô đừng nói nữa!”


“Vợ tôi đang mang thai, hiện tại sống chết không rõ, rơi vào trong tay kẻ ác!”


“Cô còn bảo tôi phải tỉnh táo, phải thận trọng, con mẹ nó tôi có thời gian đi thận trọng như vậy sao? Hả?”


Cao Phong rống lên một tiếng với Hoa Hồng, sau đó giọng nói hơi hòa hoãn lại, anh nói: “Xin lỗi, nhưng nếu cô là bạn của tôi, thì đừng ngăn cản tôi.”


Hoa Hồng cứ như vậy mà trừng hai mắt nhìn Cao Phong.


“Tốt, tôi không ngăn anh, nhưng anh có thể nhận rõ hiện thực hay không.”


“Sau khi trở về từ Cảnh Đông, tôi cũng cố ý chú ý một chút chuyện bên Nam Cương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK