Hơn nữa anh ta còn thề rằng sau này bất kể là làm chuyện gì, đều tuyệt đối không thể để cho Cao Phong đi một mình.
Cho nên bây giờ Cao Phong nói, anh muốn đi một mình tìm Kim Tuyết Mai, vậy thì chắc chắn là Long Tuấn Hạo sẽ không đồng ý.
“Chuyện này hãy nghe tôi, tôi nhất định phải đi một mình, về phần nguyên nhân thì cậu không hiểu đâu”
Cao Phong hơi nhíu mày, anh nhẹ nhàng xua tay và nói với Long Tuấn Hạo.
“Con mẹ nó! Đúng là tôi không hiểu đó!”
“Đúng vậy, đầu óc tôi có hơi ngốc nghếch, so ra thì kém anh với Liễu Tông Trạch!”
“Nhưng mà các anh không biết nói sao? Các anh không biết nói ra để cho tôi nghe hiểu được sao?”
“Dù sao anh muốn đi một mình qua đó thì không được, chuyện này có nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Long Tuấn Hạo càng nói, giọng nói lại càng lớn, tới cuối cùng thì cũng đã trực tiếp rống lên luôn.
“Đừng nhao nhao! Nhao nhao cái gì chứ?”
“Sư thầy Thanh Tâm nói với tôi rằng bây giờ tôi còn rất yếu, cậu có biết đây là ý gì không?”
“Ý chính là, bây giờ tôi vẫn còn chưa đủ mạnh mẽ, thậm chí ngay cả tư cách đến trước mặt Tuyết Mai cũng không có.”
“Cho nên chuyện trước hết tôi cần làm, chính là đề cao chính mình, bất kể là ở phương diện gì, đều phải không ngừng đề cao.”
“Tôi cần tôi luyện.”
“Cho nên tôi cảm thấy con đường để một mình tôi đi qua đó tìm Tuyết Mai, chính là một loại tôi luyện.”
“Chờ tôi thật sự đề cao chính mình tới một độ cao nào đó là có thể có tư cách đứng trước mặt cô ấy rồi.”
“Chỉ cần tôi đủ mạnh mẽ, bất kể cô ấy ở chân trời góc biển, hay là ở trong tay thế lực lớn nào, tôi đều có thể thoải mái đưa cô ấy về nhà, đúng không?”
Cao Phong chậm rãi xoay người nhìn Long Tuấn Hạo rồi nói.
Long Tuấn Hạo có hơi yên lặng, anh ta cứ như vậy mà sững sờ nhìn Cao Phong.
Anh ta muốn tìm lời nào đó để phản bác lại lời nói của Cao Phong, nhưng mà anh ta lại cực kỳ hiểu rõ tính cách của Cao Phong, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bị người ta phản bác.
Chuyện mà anh đã quyết định xong thì sẽ không dễ dàng thay đổi được đâu.
Cho nên cho dù trong lòng Long Tuấn Hạo có không tình nguyện đi nữa, cũng không thể không dựa theo ý của Cao Phong.
“Thật ra anh Phong à, tôi cảm thấy nếu sư thầy Thanh Tâm đã chỉ dẫn phương hướng cho anh, thì chuyện kế tiếp cũng rất đơn giản mà.”
“Chúng ta cứ mang theo tất cả anh em của chúng ta, cùng đi về phương hướng bên kia thôi không được sao?”
“Tôi biết là anh đang lo lắng điều gì, anh lo rằng các anh em sẽ có thương vong, chẳng qua đây cũng không phải là vấn đề.”
“Cùng lắm thì chúng ta không ra tay không phải là được rồi sao, cũng chỉ là đơn thuần đi tìm chị dâu Tuyết Mai thôi mà.”
“Người khác không ra tay với chúng ta thì chúng ta cũng không ra tay, mặc cho ai cũng không gây ra chuyện gì được cơ mà?”
Long Tuấn Hạo suy nghĩ một chút, cảm thấy loại phương pháp này vẫn là khá thích hợp.
Mấy trăm ngàn người đi một đường thôi, cũng không phải muốn đánh nhau, mà là trấn bãi cho Cao Phong, làm một hậu thuẫn kiên cường cho Cao Phong.
Chỉ có như vậy, mới có thể thật sự đảm bảo cho sự an toàn của Cao Phong.
Dù sao bọn họ cũng không phải đi đánh nhau, cùng lắm thì sẽ không ra tay, toàn bộ hành trình chỉ đơn thuần là đi tìm kiếm mà thôi.
Cứ xem lần tìm kiếm này thành một lần đi du lịch của mấy trăm ngàn người bọn họ cũng được mà.
“Cậu cảm thấy điều này có khả năng sao?”
“Phía Tây Tây Vực là địa phương nào? Là nước Mỹ đấy!”
“Cho dù chúng ta không tiến vào lãnh thổ của nước Mỹ, vậy thì cũng không được.”
“Chắc chắn nước Mỹ đối sẽ không để cho mấy trăm nghìn chiến sĩ võ trang toàn thân rồi lắc lư qua lại ở xung quanh đất nước của bọn họ đâu.”
“Đến lúc đó, không làm tốt còn phải đánh nhau.”
“Một khi đã đánh nhau thì chắc chắn chúng ta sẽ bị diệt toàn quân.”
Cao Phong hơi hơi xua tay, anh than nhẹ một tiếng rồi nói.
Bất kể thế nào, mấy trăm nghìn chiến sĩ khối tập đoàn Phong Hạo trong tay anh cũng không thể đánh thắng được một đất nước mạnh mẽ như nước Mỹ này.