Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1469


Tuy nhiên, Cao Phong còn chưa kịp nói thì một người đàn ông đứng ở đằng xa đột nhiên mạnh mẽ nhảy ra.


“Cái đồ chết tiệt, tôi sớm nhìn ra cậu chính là kẻ phản bội.


Hôm nay tôi sẽ giết chết cậu!”


Người đàn ông cường tráng hét lên, và ngay lập tức lao lên sàn đấu.


“Không được!”


Hoàng Phủ Thiên Hồng trên sàn đấu hét lên ngăn cản.


Mà người đàn ông kia cũng là một người nóng nảy, anh ta đã xông về phía Mộ Dung Hạo trên võ đài như hổ rình mồi.


Hoàng Phủ Thiên Hồng muốn ngăn anh ta lại, nhưng ông ta hoàn toàn không có thời gian để ngăn cản.


Người đàn ông cường tráng đã lao thẳng về phía trước, giơ cú một đấm thật mạnh mẽ ra, như thể anh ta sắp xé nát Mộ Dung Hạo thành nhiều mảnh.


“Lại thêm một tên rác rưởi khác!”


Mộ Dung Hạo cười chế nhạo, dùng tay đấm mạnh vào người đàn ông cường tráng.


“Bang! Két két!”


Hai nắm đấm va chạm, vang lên tiếng xương gãy.


“AI Tay của tôi!”


Người đàn ông cường tráng hét lên một tiếng thảm thiết, ôm tay rơi khỏi sàn đấu.


Nhưng nắm đấm của Mộ Dung Hạo, giống như được làm bằng thép, không hề bị tổn thương.


“Không biết tự lượng sức mình.”


Mộ Dung Hạo chế nhạo.


Chỉ cho đến lúc này, tất cả mọi người ở đây mới hiểu được nỗi đau trước đó mà Hoàng Phủ Đao Hàn phải gánh chịu, rốt cuộc là mạnh như thế nào.


Chỉ bằng một cú đấm, Mộ Dung Hạo có thể trực tiếp đập nát xương người.


Và ngay trước đó, Hoàng Phủ Đao Hàn đã bị hàng chục cú đấm đấm vào bụng, cho dù có mạnh đến đâu cũng không chịu đựng nổi! Lúc này, toàn bộ nội tạng của anh ta, khó mà nói có bị nội thương hay không.


“Võ thuật của các người, quả thật đều là rác rưởi!”


Mộ Dung Hạo một đấm đánh bại võ giả kia, lại tiếp tục nhìn trời cười nói.


“Tôi chịu không nổi nữa! Đi chết đi!”


Đột nhiên, một võ giả căm gậy dài, nhảy một bước dài, với sự trợ giúp của lực đàn hồi của gậy dài, lập tức bước lên võ đài.


Sau khi hét lên một tiếng, cây gậy gỗ dài được anh ta nắm chặt trong đã đưa lên không trung rồi đập vào Mộ Dung Hạo, giống như dùng sức đập vỡ núi.


Mộ Dung Hạo cười lạnh chế nhạo, dùng chân móc một cái, con dao dài trên mặt đất lập tức câm vào trong tay.


Ngay sau đó, Mộ Dung Hạo khẽ nhúc nhích, trong tay câm theo một con dao dài, đột nhiên chém ra.


Như thể có một cú chém quét ngang hàng ngàn quân lính, đem đến một trận gió lớn.


“Bùm! Két! Bùm!”


Con dao dài ngay lập tức chém vào trên thanh gỗ, làm thanh gỗ bị cắt đôi.


Và lưỡi dao vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, chém qua ngực của võ giả kia nhanh như một tia chớp.


“Xet xẹt!”


Quần áo của võ giả này bị cắt ra ngay lập tức, anh ta lập tức kinh ngạc ngay tại chỗ, hai mắt trợn tròn, cả người cứng đơ! Ngay sau đó, trên ngực của võ giả này bắt đầu trào máu một cách điên cuồng.


“Phụt!”


Võ giả lập tức ngã xuống đất, máu lập tức trào ra một mảng lớn, nhuộm đỏ cả chiếc nhẫn.


Anh ta thậm chí không kịp giãy dụa, thì đã bị Mộ Dung Hạo một dao chém chết.


Bởi vì cái chết của võ giả này, mọi người tại đây không còn ai dám thách thức Mộ Dung Hạo nữa.


“Một đất nước rác rưởi chỉ có thể đào tạo ra những thể loại rác rưởi như thế này!”


Mộ Dung Hạo khinh thường ném con dao dài xuống đất.


Nam Phương Minh Nguyệt vô cùng tức giận, cô ta ngay tức thì đã muốn đứng dậy, nhưng đã bị Cao Phong kéo trở lại.


“Cao Vũ, anh có còn là đàn ông không? Thật đáng tiếc khi trước đây tôi lại nghĩ rằng anh là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất.”


Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong, cảm thấy vô cùng thất vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK