“Tôi có nhìn thấy tất cả những chuyện này.”
“Bây giờ, gia chủ Cao Phong nắm quyền, cái ác đã không còn cho nên ân oán trước kia cũng sẽ bỏ qua.”
“Tiếp theo, tôi sẽ tuyên bố danh sách.”
“Những người được tôi đọc tên, kể từ hôm nay trở đi sẽ được ban họ Cao, trở thành một thành viên của nhà họ Cao.”
“Trăm năm sau có thể vào nhà thờ tổ của nhà họ Cao.”
Giọng nói của Lâm Vạn Quân rơi xuống, gần nghìn người làm nhà họ Cao đang đứng dưới đài đều quỳ rạp xuống đất, chờ đợi không nói một lời nào.
Có lẽ người khác không có cách nào hiểu được là vì sao bọn họ lại xem chuyện này thiêng liêng và quan trọng như vậy.
Nhưng bọn họ cũng không cần người khác hiểu, chỉ có chính bọn họ biết, chuyện này có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Trong tâm trạng hết sức chờ mong của mọi người, Lâm Vạn Quân từ từ đọc danh sách trong tay.
Hầu hết những người trong danh sách này đều là những người kiên quyết đi theo Cao Phong trong cuộc tranh đấu giữa Cao Phong và Cao Anh Hạo.
Mà sự đồng thuận lớn nhất của Cao Phong và Lâm Vạn Quân là anh không quan tâm năng lực của những người này đến đâu, không quan tâm bọn họ đến nhà họ Cao bao nhiêu năm.
Miễn là có hai chữ trung tâm ở phía trước là đã có tư cách được nhà họ Cao ban họ, hưởng thụ quyền lợi của người nhà họ Cao.
Hai chữ trung nghĩa có thể bù đắp tất cả.
Mỗi lần Lâm Vạn Quân đọc đến một cái tên nào đó trong danh sách, người nọ sẽ kích động tiến lên, quỳ gối ở bàn thờ trước mặt.
Trong trong nháy mắt, gần một trăm cái tên đã được Lâm Vạn Quân đọc ra.
Trong số người làm nhà họ Cao, những người không được đọc tên đều có vẻ mặt hâm mộ nhìn những người phía trước.
Nhưng bọn họ cũng biết, nhà họ Cao ban họ đó là lựa chọn những người ưu tú.
Lâm Vạn Quân làm việc vô cùng công bằng, bọn họ không được đọc tên, chứng minh rằng bọn họ chưa đủ tư cách.
Không có bất kỳ ai dám can đảm có ý kiến khác.
Lúc này, Cao Phong nắm tay Kim Tuyết Mai, cùng với Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan ở đằng xa, thậm chí cả bà cụ Cao ngồi trên xe lăn được hai người hộ sĩ đẩy, đều nhìn về phía gần trăm người làm nhà họ Cao.
Gần trăm người này chính là một trăm mầm cây mới, là sức sống mới của nhà họ Cao.
Từ nay về sau, những người này sẽ sửa thành họ Cao và trở thành một thành viên thực sự của nhà họ Cao.
Đối với những người này, điều đó chính là một vinh quang lớn lao.
Còn đối với Cao Phong điều đó cũng có ý nghĩa rất lớn.
Hiện giờ trong nhà họ Cao, người thế hệ trước còn sót lại là bà cụ Cao.
Thế hệ thứ hai cũng chỉ còn sót lại hai người thân là Trần Vân Lan và Lâm Thục Lan.
Con cháu thế hệ thứ ba còn sót lại Cao Phong và Cao Tử Hàn.
Từ trên xuống dưới, tổng cộng chỉ còn lại năm người Cao Phong.
Cho dù là thêm Kim Tuyết Mai cũng chỉ có sáu người.
Một cây chẳng chống vững nhà, nhân khẩu thưa thớt như vậy thì thật sự là hơi ít ỏi.
Nếu thêm trăm người này, thêm một lượng mầm cây mới như vậy, nhà họ Cao sẽ có sức sống phơi phới một lần nữa.
Loại ý nghĩa này thực sự rất lớn.
“Nhà họ Cao của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh.”
Khóe miệng của Cao Phong mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự mong đợi, vừa nói vừa từ từ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chắc hẳn ông cụ Cao cũng hy vọng Cao Phong sẽ dẫn dắt nhà họ Cao phồn vinh hưng thịnh đúng không?
“Tuy rằng trong năm nay, chính mươi tám người này chưa từng rời khỏi địa phận hải đảo của nhà họ Cao.”
“Nhưng không hề thông đồng làm bậy với đám người Cao Anh Hạo, hơn nữa trong cuộc tranh đấu của cậu Phong và Cao Anh Hạo, sát cánh cùng chủ Phong, âm thầm cống hiến rất lớn.”
“Hôm nay, ban họ Cao cho bọn họ và trở thành một thành viên của nhà họ Cao.”
“Những người khác ý kiến gì không?”
Lâm Vạn Quân từ từ đóng danh sách lại, tiến lên một bước hỏi.