Kim Ngọc Hải do dự hai phút, sau đó cắn răng gật đầu nói: “Được, vậy xin nhờ con!”
Cao Phong gật đầu chậm rãi quay sang nhìn Kim
Tuyết Mai.
“Tuyết Mai, anh sẽ cố gắng trở về trước sinh nhật của em. Hơn nữa lúc về, anh nhất định để chính miệng bà nội chúc phúc cho hai chúng ta.
Lần này Cao Phong nói cực kỳ nghiêm túc, chỉ cần bà nội Kim tới đảo nhỏ nhà họ Cao, thân phận của Cao Phong tất nhiên là không thể che giấu được nữa.
“Được! Được! Không cần quan tâm đến sinh nhật em, chỉ cần bà nội được chữa khỏi, đã là món quà lớn nhất rồi!” Kim Tuyết Mai cũng gật đầu thật mạnh.
Cao Phong lên tiếng, sau đó trực tiếp gọi bác sĩ để họ làm phẫu thuật hút dịch não lần nữa.
Từ đây đến nhà họ Cao vẫn cách một quãng đường, Cao Phong không biết có thể dùng trực thăng làm phương tiện hay không.
“Các người xác định là chuyển viện sao? Chuyện này không đùa được đâu, nếu không chắc hơn sáu mươi phần trăm thì tôi đề nghị mọi người đừng chuyển viện “Quan trọng hơn nữa là, bệnh nhân không chắc có thể chống đỡ được đến bệnh viện kia không “Hiện tại thì tràn dịch não thâm nhập càng nhiều, rất nhanh sẽ chèn ép dây thần kinh não bộ, một khi không xử lý kịp thời, bệnh nhân dù có giữ được tính mạng cũng sẽ bị tổn thương đại não.
“Teo não hay nhồi máu não là bình thường, chết não thì không phải chuyện đùa đâu.” Bác sĩ ít nhiều vẫn rất do dự.
Kim Tuyết Mai biết, lời bác sĩ nói không phải đe dọa mà là sự thật.
Nhưng do dự hai giây vẫn lựa chọn tin tưởng Cao Phong, trực tiếp ký vào giấy xin xuất viện.
Bác sĩ thấy đám người Kim Tuyết Mai kiên trì, cũng không nói thêm gì, lập tức xếp đặt phẫu thuật hút dịch màng não, xử lý lần cuối cho bà nội Kim.
Bà nội Kim vừa mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, liền có bốn người đi tới, trước tiên gật đầu với Cao Phong, sau đó đem bà nội Kim nâng lên xe đẩy bệnh nhân.
“Chuyện này… Bác sĩ có chút sững sờ.
Xe đẩy này…
“Tuyết Mai, ba, con sẽ sẽ nhanh trở về”
Cao Phong nói một tiếng, liền đi theo bốn người bước ra ngoài.
Kim Tuyết Mai còn muốn tiến thêm một đoạn nhưng bị cấp dưới của Cao Phong ngăn cản.
“Này, này, anh ấy là ai vậy?” Bác sĩ tháo khẩu trang, kinh ngạc hỏi.
“Anh ấy là chồng tôi.” Kim Tuyết Mai nhìn bóng dáng Cao Phong trả lời.
“Chồng cô thật phi thường. Nếu anh ấy lợi hại như vậy, các người còn đem người bệnh đến đây làm gì?” Bác sĩ nghi hoặc.
“Ý của anh là gì?” Kim Tuyết Mai có chút nghi ngờ quay đầu, bác sĩ sao có thể nhìn ra Cao Phong lợi hại? “Cái xe đẩy chuyển bệnh kia…bất luận là chất liệu hay công năng đều cực kỳ hiếm.
“Ngay cả bệnh viện hạng nhất cũng không thể trang bị xe đẩy giường nằm như vậy, nói có thể các người không tin, cái xe đẩy bệnh đó giá trị không dưới hai trăm triệu Bác sĩ nói đến đây, giọng điệu cực khiếp sợ.
“Cái gì?” Kim Tuyết Mai sửng sốt thốt ra.
Bất chợt, trong lòng Kim Tuyết Mai cùng Kim Ngọc Hải đều nhen nhóm một tia hy vọng.
Có lẽ Cao Phong thật sự có thể làm được.
Đứng một lát, Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải cùng nhau bước vào phòng thu dọn đồ đạc.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Bỗng ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gầm thật lớn. Kim Tuyết Mai cùng Kim Ngọc Dung đều sửng sốt, đó là tiếng xe sao?”
Sao nghe giống như tiếng nổ từ trong không trung vậy? Xe của nhà nào còn có thể bay trên không chứ?
Kim Tuyết Mai cùng Kim Ngọc Hải trong lòng khó tránh khỏi tò mò, cùng đi đến cửa sổ trước mặt, nhìn ra ngoài. Lúc này ở bệnh viện số một của thành phố Hà Nội, bất kể là phòng bệnh hay các tòa lầu lớn đều mở cửa sổ nhìn ra. Còn có một số người ở bên dưới dừng chân lại, nhìn lên trên trời.
Mà lúc này ở không trung có một vật khổng lồ màu đen chậm rãi bay lên.
Kích thước khổng lồ tới mức kinh hoàng, cánh quạt quay nhanh tạo ra sức gió cuồn cuộn và nổi lên từng đợt gió phần phật.
Đó là một chiếc máy bay trực thăng rất lớn.
Lúc này, thân máy bay trực thăng hơi nghiêng, và đang nhanh chóng cất cánh.
Thấy khung cảnh như vậy, Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc
Hải đều cực kỳ kinh ngạc, trong bệnh viện này lại có máy bay trực thăng?