Binh sĩ ở trên tay lái phụ thấy anh không nói lời nào, vội vàng truyền đạt ý của ông Trần.
Cao Phong và Liễu Tông Trạch liếc nhau, chỉ có thể nhìn nhau cười khổ.
Bọn họ có thể làm gì?
Nếu dùng súng chĩa vào đầu người điều khiển, bảo bọn họ thay đổi phương hướng, cũng không thích hợp lắm.
“Đi thôi, tốc độ nhanh một chút.”
Cao Phong nói một câu, sau đó dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
“Dạ!”
Lúc này hai binh sĩ mới yên lòng, vội vàng đáp.
Một đường không nói chuyện phi cơ dùng hết tốc độ tiến về trước, Cao Phong cảm thấy mới chợp mắt một lát, đã tới thủ đô.
Sau khi đến thủ đô, trực thăng không dừng lại, bay thẳng tới chỗ ông Trần.
Lúc này, trong khu vực của ông Trần.
Ông Trần, Diệp Thiên Long, Vu Chính Bình, Lâm Thừa Khải, Trọng Dương Bình cùng với mấy người đàn ông trung niên quân hàm tướng.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu mấy trăm cận vệ của ông Trần.
Năm đó, khi Cao Phong rời khỏi thủ đô và đến Nam Cương, ông Trần đã dẫn những người này tới tiễn. Mà hôm nay Cao Phong chiến thắng trở về, những người tới nghênh đón còn nhiều hơn.
Mấy trăm chiến sĩ xếp thành hàng, nhóm người ông Trần đều mặc quân phục, vai đeo cấp bậc quân hàm của riêng mình. Tổng cộng có hai mươi bảy hàm tướng và một thống đốc quân đội như ông Trần, là hai mươi tám người cùng tới đón.
Liếc mắt nhìn khắp Việt Nam, người có được mặt mũi lớn như vậy, e rằng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phải biết rằng, nói một cách nghiêm túc thì địa vị của ông Trần đã là dưới một người trên chục nghìn người rồi.
Mà hiện tại ngay cả ông ta cũng mặc trang phục chỉnh tề, đích thân tới nghênh đón, khỏi cần nói cũng biết được ý nghĩa mà nó đại diện là gì.
Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng, không ai nói câu gì. Mỗi một người đều đang chờ đợi trong lòng, tinh thần kích động. Bọn họ muốn cùng được tiếp đón vị anh hùng trẻ tuổi đó trở về.
“Vù vù vù!” Tiếng cánh quạt trực thăng vang lên từ trên bầu trời.
Mọi người nghe thấy âm thanh này, đều đồng loạt đứng thẳng người, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Từ xa, một chấm đen nhỏ đang nhanh chóng bay đến. Không bao lâu sau đã tới gần bầu trời của mọi người. Tốc độ của nó chậm dần, rồi bắt đầu hạ cánh.
“Vù vù vù!” Âm thanh cực lớn đó cũng vang vọng bên tai của mọi người.
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều đồng thời chấn động.
Thấy máy bay trực thăng chậm rãi hạ cánh, ai nấy cũng thấy bồi hồi.
Vào một đêm hơn một tháng trước, bọn họ cũng đứng ở nơi này tiễn ba người Cao Phong rời đi. Khi ấy, Cao Phong lưng đeo tội danh, bị nghìn người chỉ trích. Mà hôm nay, vương giả trở về, nhất định phải giải sạch nỗi oan, thêm phần vinh quang!
“Cạch!”
Máy bay trực thăng hạ cánh, cách đám người ông Trần khoảng tầm mười mét.
Cánh quạt từ từ giảm tốc độ quay, cửa khoang cũng mở ra ngay sau đó.
Cao Phong là người đầu tiên bước ra.
Cánh quạt trên đầu mang theo sức gió cực lớn, khiến mái tóc và quần áo của anh đều bị thổi đến hơi hỗn loạn. Nhưng việc này cũng không làm ảnh hưởng đến khí thế của anh.
“Soạt!”
Ánh mắt của đám người ông Trần đều đồng loạt tập trung lên người Cao Phong.
Bọn họ cách nhau mười mét, đưa mắt nhìn nhau.
Một trận chiến cuối cùng vào ngày hôm ấy, đám người ông Trần đã nhìn thấy khuôn mặt của Cao Phong thông qua kính viễn vọng. Nhưng, suy cho cùng thì khoảng cách cũng quá xa, cho nên không thể tính. Mà giờ này phút này, mới xem như được nhìn thấy diện mạo của anh một cách thật sự.
“Tốt!” Ông Trần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay.
Thời gian một tháng qua đi, so với trước khi rời đi thì Cao Phong đã có sự thay đổi rất lớn. Khí thế của anh càng thêm mạnh mẽ, cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác càng thêm kiên cường. Giống như một viên ngọc đẹp đã trải qua một lần đánh bóng, sẽ biến thành viên ngọc bích tinh xảo nhất!
Điều quan trọng nhất là khí thế mạnh mẽ tản ra từ bên trong con người anh, lại càng khiến người ta không kìm được mà chấn động tinh thần.
“Cạch, cạch!” Cao Phong chậm rãi bước xuống khỏi trực thăng, Liễu Tông Trạch cũng cất bước đi xuống dưới cùng. Hai người đứng sóng vai nhau, cách đám người ông Trần khoảng chừng tám mét.