“Ngài John, tôi tên là Tần Đông Quân, là sĩ quan phụ tá bên cạnh ngài John.”
Trong đó có một người thanh niên tiến vào xong, không nói hai lời phịch một tiếng quỳ xuống, vô cùng cung kính nói.
Vừa nói chuyện, Tần Đông Quân vừa lấy một thứ gì đó như lệnh bài ra, đúng là tín vật tư nhân của Đức Khánh.
John nhận lấy nhìn một lát, sau đó bỏ sang một bên.
Thứ này, tất nhiên là ông ta biết.
John khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Sao lại thế này? Không phải còn chưa tới thời gian tấn công sao?”
“Báo cáo ngài John, không biết bên khối tập đoàn Phong Hạo nổi điên cái gì, chủ động tấn công chúng tôi, sau đó người của chúng tôi không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, trực tiếp đè ép qua.”
“Nhưng người bên khối tập đoàn Phong Hạo thật sự quá nhiều, tuy bên chúng tôi hỏa lực cường đại, nhưng người của khối tập đoàn Phong Hạo phân tán xung quanh.”
“Nhân số của chúng tôi ít hơn mấy chục nghìn, cho nên có chút không đủ dùng, tình hình chiến đấu trước mắt vô cùng khẩn cấp.”
“Ngài Đức Khánh đặc biệt ra lệnh cho tôi tới đây, lại mượn ngài ít người giúp đỡ.”
Hai đầu gối của Tần Đông Quân quỳ trên đất, hai tay cũng sát mặt đất, cúi đầu cung kính nói.
“Còn mượn binh nữa sao?”
Bỗng nhiên John đứng dậy, trên gương mặt tràn ngập không kiên nhẫn.
Hiện giờ bên cạnh ông ta chỉ còn hai mươi nghìn người, Đức Khánh còn mượn, vậy bên cạnh ông ta còn ai nữa?
“Ngài John, ngài John ngài đừng có gấp.”
“Thật sự là tình hình chiến đấu căng thẳng, lại thiếu một ít người như vậy.”
“Để tôi nói cho ngài nghe, đây là khối tập đoàn Phong Hạo, đây là binh sĩ của chúng tôi, chúng tôi muốn vây thành một vòng tròn, lập tức bao bọc lấy bọn họ.”
“Nhưng không đủ nhân thủ, cho nên vòng tròn này có lỗ hổng, sau đó bọn họ chạy từ lỗ hổng này ra ngoài.”
Vẻ mặt Tần Đông Quân nghiêm túc khoa chân múa tay trên đất, phân tích tình hình hiện giờ, biểu hiện sợ hãi đối với John.
“Ngài John, chiến sự bên kia thật sự rất căng thẳng.”
“Ngài Đức Khánh nói, chỉ cần ngài John lại đưa một ít người qua đó, tuyệt đối có thể dễ dàng đánh hạ Tam Giác Vàng.”
“Nếu không đánh hạ được, ngài Đức Khánh sẽ mang đầu tới gặp!”
Hai người thanh niên khác cũng ở bên cạnh nghiêm túc nói.
“Được, vậy tôi nhìn xem, đến lúc đó ông ta có thể mang đầu tới gặp tôi hay không!”
“Không cần phải nói nữa, mượn bao nhiêu?”
Lúc này John hừ lạnh một tiếng, xua tay hỏi.
“Ngài John, ngài Đức Khánh nói mượn hai mươi nghìn người.”
Tần Đông Quân im lặng một lát, cẩn thận đáp.
“Fuck! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Cùng lắm là mười lăm nghìn người, tôi không thể để mình không có một người bên cạnh được!”
John hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp xua tay ý bảo đám Tần Đông Quân rời đi.
“Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ!”
Đám Tần Đông Quân vội vàng khom người cúi đầu, lùi ra ngoài.
John nhìn đám Tần Đông Quân như nô tài, trên gương mặt tràn ngập khinh bỉ.
Đợi Tần Đông Quân dẫn mười lăm nghìn người rời đi, sĩ quan phụ tá của John không nhịn được mở miệng.
“Ngài John, ngài đối với đám cường đạo Nam Cương tốt quá rồi.”
Sĩ quan phụ tá nói những lời này, thực ra trong lời nói có chút bất mãn.
“Tôi biết cậu có ý nghĩ gì, dù sao phía trên đã đồng ý, không liên quan tới chúng ta.”
John cười mỉa một tiếng, lúc này xua tay nói.
“Cái gì? Phía trên đồng ý sao?”
Sĩ quan phụ tá nghe thấy thế đột nhiên sửng sốt, phía trên cũng nhúng tay vào chuyện này sao?
Vậy khối tập đoàn Phong Hạo, ngay cả phía trên đều đã coi trọng như thế?
“Đừng hỏi quá nhiều, biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt gì.”