Họ cảm thấy áp lực khủng khiếp từ nhà họ Phạm.
Bởi vì nếu những bộ phận này có thể được thực thi pháp luật bình thường, cùng lắm thì có thể được coi là khắc nghiệt, dù là không ai cũng không thể nói rằng họ đã phạm sai lầm.
Nhà họ Phạm tính toán do Cao Phong không có người ở phía trên cho nên họ đã sử dụng điểm mạnh để ngáng chân điểm yếu của họ, ý đồ nghiền nát họ.
“Các người trở lại khu vực tương ứng của mình để duy trì trật tự, giám đốc Khổng sẽ đi cùng tôi xem tình hình bên dưới.”
Cao Phong suy nghĩ hai giây rồi lập tức lập kế hoạch.
“Anh Phong, tôi đoán bây giờ họ sẽ tìm anh. Lúc đó, khu thương mại Kiên Thành của chúng tôi sẽ tiến hành một cuộc điều tra nghiêm ngặt hơn.”
“Hơn nữa những người thuê nhà đó bây giờ lo lắng hơn, tôi sợ rằng sau khi anh đến đó thì bọn họ sẽ đem oán khí đổ lên đầu anh.” Vẻ mặt Lâm Động đầy lo lắng.
Thương Hồng Thành, Lê Đức Minh và Khổng Duệ Chí đều bảo lưu ý kiến không phát biểu.
“Không phải, các người nghĩ sai rồi, vào lúc này tôi mới càng nên đứng ra.”
“Phạm An Quốc chỉ nghĩ, trong trường hợp này, chúng ta nhất định phải tìm cách tránh né, để người dưới quyền tôi đi gánh trách nhiệm.”
“Nhưng ông ta đã sai, tôi chỉ muốn đối mặt trực diện với nó và đánh vào mặt Phạm An Quốc.”
Cao Phong hừ lạnh nói: “Tôi càng không xuất hiện, bất bình của những người thuê kia sẽ càng lớn. Ngược lại sau khi xuất hiện, tôi có thể chứng minh tôi sẽ cùng bọn họ tiến lên.”
Phạm An Quốc cũng muốn dùng phương thức lần trước đối phó Cao Phong, đúng là mơ tưởng.
Cao Phong anh sẽ không bao giờ ngã xuống hai lần cùng một chỗ.
Sau một vài lời, tất cả mọi người đều liên tục gật đầu.
Cao Phong phân tích vô cùng có lý.
Sau đó, mọi người đến khu vực riêng của mình để giải quyết công việc, trong khi Khổng Duệ Chí và Cao Phong đến khu vực gần đó để tuần tra.
“Cậu Phong, cậu có muốn đeo mặt nạ không?” Khổng Duệ Chí hỏi.
“Lấy đi.” Cao Phong khẽ gật đầu bước ra ngoài.
Lúc này, lòng người của khu thương mại Kiên Thành thực sự hoảng loạn, trật tự cũng hỗn loạn.
Vô số nhân viên mặc đồng phục bắt đầu kiểm tra từng cửa hàng một từ lối vào và lối ra của bốn phía nam, đông, bắc và tây của khu thương mại.
Những người mở cửa hàng kinh doanh sợ nhất những cuộc kiểm tra của các bộ ngành bên trên.
Bởi vì có một số vấn đề, nó thực sự không ảnh hưởng quá lớn nhưng nếu những người trong bộ ngành nói là không được thì đó là không được.
Vì vậy khi những chiếc xe ô tô đậu trước cửa hàng của họ, tất cả mọi người đã hoảng loạn.
Còn những quán chưa bị kiểm tra thì hồi hộp chờ đợi, giống như gặp phải đại địch.
Lúc này tại cửa hàng hoa của Trần Ngọc Tâm.
“Chậc chậc chậc, thật lớn, khu vực này lớn như vậy, tốn nhiều tiền lắm đúng không?” Phùng Phương Huyền kêu lên.
Lúc này, bốn người của Trần Ngọc Tâm đã đến khu thương mại Kiên Thành và ghé thăm cửa hàng hoa của Trần Ngọc Tâm.
Mặc dù Cao Phong không hứa với họ là sẽ đi cùng nhau, nhưng cũng không thể đánh tan sự hăng hái của họ.
Trần Tùng Sơn và Phùng Phương Huyền vốn đã khoe khoang mình là người của xã hội thượng lưu rồi nhưng lúc này họ mới không khỏi thở dài khi nhìn thấy quy mô và cách trang trí của cửa hàng hoa.
Về phần Vương Ngọc Hoa, tuy bề ngoài rất bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng hưng phấn.
“Tiền thuê một năm hình như là hơn 2 tỷ 4 một năm.” Trần Ngọc Tâm thành thật trả lời.
“Hơn 2 tỷ 4 một năm?” Trần Tùng Sơn sửng sốt một chút, sau đó chép miệng một cái nói: “Vậy cũng được, cũng không tính đắt lắm. Em thuê bao nhiêu năm?”
“Hợp đồng được ký kết trong năm mươi năm.” Trần Ngọc Tâm nhẹ nhàng đáp.
“Phụt!” Trần Tùng Sơn vừa uống một ngụm nước, liền phun ra ngoài.
“Năm mươi năm? 2 tỷ 4 một năm, năm mươi năm là 120 tỷ đồng? Em đã trả hết một lần hả?” Trần Tùng Sơn thực sự là bị dọa sợ rồi.
Phùng Phương Huyền cũng trợn tròn mắt, 120 tỷ, nhiều hơn cả tiền bồi thường phá dỡ nhà của họ.
“Em không tiêu tiền, tất cả đều do anh Vũ trả cho em, toàn quyền sử dụng trong năm mươi năm.” Trần Ngọc Tâm giải thích với mọi người.
“Ồ, tôi đã nói rồi, ông chủ lớn ở đây nhất định hào phóng hơn Cao Phong rất nhiều, cậu ta tùy tiện tặng một cửa hàng cũng đáng giá hơn 120 tỷ.”