Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3312


Chuyện phát triển đến mức này đã làm liên lụy đến rất nhiều người.


Nếu như tiếp tục giằng co thì còn liên lụy đến nhiều người nữa.


Đây không phải là kết quả mà Cao Phong muốn.


Những người này vì tình nghĩa, không tiếc chôn vùi tiền đồ của mình mà ra tay giúp đỡ.


Cao Phong sao có thể nhẫn tâm đẩy những người đầy tình nghĩa thế này vào hố lửa?


“Tướng Lâm, số quân hàm chúng tôi cộng lại đã có thể đổi được một ngày tự do cho Cao Phong chưa?”


Hơn mười người bước lên trước, sáu người ở đầu giơ quân lệnh trong tay của mình ra, mười mấy người phía sau cũng giơ ra quân hàm của mình.


“Các người đang muốn chống lại mệnh lệnh của tổng tư lệnh sao?”


Giọng nói của Lâm Thừa Khải càng nặng nề hơn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.


“Các người có biết được hậu quả của việc làm như vậy không?”


Nghe đến đây, Cao Phong lại thầm thở dài một hơn, từ từ giơ tay ra nắm lấy tay của Kim Tuyết Mai.


“Ai làm người đó chịu, tôi đi với mấy người!”


Cao Phong bước lên trước, hai tay đặt sau lưng, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Tướng Lâm.


Một câu nói làm tất cả những người ở đây đều chết lặng.


“Cao Phong, anh đang nói lung tung cái gì vậy?”


Cây gậy trong tay của ông cụ nhà họ Diệp rung lên, không nhịn được mà trách mắng.


“Ông cụ Diệp, Cao Phong tôi cảm hơn những gì mà mọi người đã bỏ ra.”


“Thế nhưng chuyện đã đến mức này, cứ tiếp tục kiên trì thật sự đã không còn ý nghĩa gì nữa.”


Cao Phong hơi lắc đầu cười khổ, mười mấy người cho dù phải hủy đi tiền đồ của mình cũng giúp Cao Phong tranh thủ một ngày.


Sau đó, Cao Phong có lẽ có thể lợi dụng một ngày này để quay trở lại Thành phố Hà Nội.


Tiếp sau đó, Cao Phong sẽ đi về đâu?


Lẽ nào tự trói mình lại Thành phố Hà Nội, chống lại bên trên?


Vậy thì chẳng khác gì đang nói chuyện viển vông.


Vậy nên, Cao Phong không muốn kiên trì tiếp nữa.


Đối mặt sớm hơn một chút có thể chủ động xử lý kết quả.


“Anh có thể nghĩ như vậy mới là quyết định thông minh nhất.” Tướng Lâm cười nhạt, giơ tay lên ra hiệu.


Mười mấy chiến sĩ đó nắm chặt còng tay, lại bước lên trước, đi về phía Cao Phong.


Cao Phong thả lỏng người, từ từ giơ hai tay ra, để lộ cổ tay trong không trung.


“Anh Phong!”


Lúc này, đám người Long Tuấn Hạo đều cắn chặt răng gầm lên.


Sắc mặt của Kim Tuyết Mai trắng bệch, cả người run lên không ngừng.


Là một người vợ, bất kỳ ai thấy chồng mình bị người khác còng tay đi, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh được.


“Tuấn Hạo, đưa Tuyết Mai ra đằng sau.”


Cao Phong đột nhiên lên tiếng, khẽ nói.


“… Vâng.” Long Tuấn Hạo nghiến răng, đi đến bên cạnh Kim Tuyết Mai.


“Tôi không đi, tôi không đi!”


Thái độ của Kim Tuyết Mai vô cùng cứng rắn, căn bản là không chịu rời đi.


Long Tuấn Hạo cũng không dám động vào người Kim Tuyết Mai, chỉ có thể im lặng đứng ở bên cạnh.


“Cạch!”


Binh sĩ ở đằng trước mở còng tay ra, còng tay Cao Phong lại rồi dắt đi.


“Dừng lại!”


Đúng lúc này, ông cụ nhà họ Diệp tức giận quát lên, sau đó bước về phía trước.


Ông ta giơ cao cây gậy trong tay lên, sau đó đập mạnh xuống.


Lúc cây gậy đập xuống, trực tiếp đập vào binh sĩ đang cầm còng tay.


Vòng tay lóe lên ánh sáng bạc, rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.


Tên binh sĩ này làm gì dám chống lại ông cụ nhà họ Diệp, anh ta giữ im lặng, không dám nói gì.


“Ông Diệp!”


Lâm Thừa Khải đột nhiên gọi một tiếng, tâm trạng không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK