“Thật thú vị.”
“Chạy, chạy sao?”
Cao Phong lấy ra một điếu thuốc, lấy ra bật lửa chuẩn bị châm thuốc.
“Anh Phong.”
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
Ngay sau đó Cao Phong liền nghe được phía sau phốc thông một tiếng, theo sát phía sau lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Cao Phong chậm rãi xoay người, lúc này mới thấy rõ tình huống là gì.
Chỉ thấy Lê Hạo ở nơi cách Cao Phong chưa tới hai mét, dưới chân giẫm lên một tên trung niên.
Mà trong tay tên trung niên không biết từ đâu lấy được một thanh dao găm.
Dao găm lóe lên ánh sáng sắc lạnh, nhìn qua vô cùng sắc bén.
Tuy nhiên lúc này, tay cầm chủy thủ của hắn, bị Lê Hạo giẫm chặt trên mặt đất, không nhúc nhích được.
“Tình huống gì?”
Cao Phong khẽ nhíu mày, nhìn Lê Hạo hỏi.
“Hắn, vừa rồi muốn cầm đao đâm anh.”
Lê Hạo sờ sờ đầu mũi, lời nói ngắn gọn giải thích.
“Mẹ nó!”
Long Tuấn Hạo phát hiện tình huống bên này, vội vàng chạy về.
“Anh Phong, vừa rồi tôi chỉ lo đánh người…”
Trên mặt Long Tuấn Hạo mang theo vẻ hổ thẹn.
“Không sao đâu.”
Cao Phong hơi xua tay, nhìn Lê Hải một cái thật sâu.
Nói như vậy, Lệ Hạo còn cứu mạng mình?
Thanh dao găm trong tay người trung niên dài khoảng chừng mười mấy cm.
Nếu như anh trở tay không kịp đề phòng bị hắn đâm, cho dù không chết, cũng phải bị trọng thương.
Cho nên, anh thật đúng là phải cảm ơn Lê Hạo.
“Mẹ! Có giỏi thì giết tao đi.”
“Tao giết chết nhiều người rồi, không quan tâm thêm mạng của mày nữa đâu.”
“Mày muốn ở trong này làm đại ca, tao nói cho mày biết, không có cửa đâu!”
Trung niên thoạt nhìn chính là một người tàn nhẫn, trong mắt càng tản mát ra ánh nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Cao Phong nghe vậy, lại khẽ gật đầu.
“Tôi có thể làm hay không, tôi nghĩ ông khẳng định không nhìn thấy.”
Cao Phong cất bước tiến lên, một cước đạp ra.
“Răng rắc!”
Xương cổ của người trung niên bị gãy, máu tươi từ khóe miệng phun ra.
Hai mắt của người trung niên trừng lớn lên, không còn hơi thở, cứ như vậy chết không nhắm mắt.
“Cái này…”
Lê Hạo trợn to hai mắt, hơi khó tin nhìn Cao Phong.
Anh ta thật sự không nghĩ tới, Cao Phong nói giết liền giết, không có nửa điểm do dự.
Cao Phong chậm rãi khom lưng, cầm lấy thanh dao găm đặt ở sau lưng mình.
“Người khác muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi còn muốn giữ hắn?”
Cao Phong nhìn thấy biểu tình của Lê Hạo, thản nhiên nói.
Lê Hạo sờ sờ mũi, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Cảm ơn.”
Cao Phong nhìn Lê Hạo một cái, sau đó chậm rãi xoay người, tiến về phía mọi người ở khu Nam.
“Anh Phong! Chúng ta thắng rồi! Haha!”
“Tôi không nghĩ rằng sẽ có lúc đánh bại khu Đông!”
“Ha ha ha, một đám con cháu đều bỏ chạy!”
Vô số người ở khu Nam đều vô cùng hưng phấn nhìn Cao Phong.
Lúc này trong phòng ăn, một mảnh hỗn độn, bàn ghế rải rác khắp nơi.