“Khối tập đoàn Đế Phong nhận lệnh.”
Từng câu, từng câu lệnh thông qua loa thiết bị vang lên.
Kim Tuyết Mai vẫn đứng nghiêm người, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Không đầy hai phút, tất cả mọi người cúi mình nhận lệnh
Trong lòng Tuyết Mai có sự cảm kích nhất định.
Mặc dù chồng cô không có ở đây nhưng anh đã để lại cho cô một cơ nghiệp lớn như vậy. Hoặc là đây chính là sự nỗ lực không ngừng của Cao Phong, là lý do anh ấy tiếp tục tham gia chiến tranh sao?
Dẫu có một ngày anh không ở bên canh cô nữa thì dựa vào những gì anh đã làm cho đất nước,các mối quan hệ anh đã xây dựng thì cũng đã đủ đẻ bảo vệ Tuyết Mai một đời an yên.
“Cảm ơn các vị.”
Kim Tuyết Mai cúi đầu trước ống kính đáp lễ.
“Vẫn là câu nói dó, tôi hy vọng các vị hãy tin anh ấy, tin anh ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng, anh ấy sẽ mang về cho chúng ta một bất ngờ to lớn.”
“Sự bất ngờ này có thể đến chậm trễ nhưng tôi tin rằng sẽ không thể không có.”
Giong nói đầy nội lực của Tuyết Mai vang lên, đầy khí phách.
Cả phòng họp lại lần nữa vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Kim Tuyết Mai, người phụ nữ của Cao Phong.
Sau cùng vẫn là cô thay mặt chồng hạ lệnh, nhấn nút bắt đầu.
Sau khi tan họp, mọi người ai trở về vị trí công việc người đó.
Sau khi phím khởi động được nhấn xuống, dường như đã có một nguồn năng lượng khổng lồ bùng nổ ngay lập tức, lan tỏa bốn phương tám hướng.
Giống như một cơn gió mùa xuân, mang đến cho thành phố trầm mặc đen tối những tia sang hy vọng lớn lao.
Rất nhiều nơi cũng dần dần hồi phục trở lại.
Những bộ máy vốn dĩ ngừng hoạt động đã lâu nay lại từ từ chuyển động.
Từng người từng người một nhận được tin tức, đi ra khỏi nhà và trở lại công ty và vào vị trí làm việc.
Đám mây mù bao phủ nơi đây cũng dần dần tan biến, ánh dương lại bắt đầu rọi sang khắp nơi.
Những chiếc máy móc ở Việt Nam, vốn đã chết giờ thì hoạt động trở lại rồi.
Hỗn loạn, bỏ dở dần dần được sắp xếp gọn gàng và hồi phục bình thường.
Tất cả mọi người đều khen ngợi.
Tất cả các xưởng sản xuất của Cao Phong, từng cái từng cái bắt đầu hoạt động.
Các chiến binh ở hải phận nhà họ Cao vốn dĩ rời khỏi đây lên đường tham gia chiến đấu đều dừng lại.
Kim Tuyết Mai nói để họ ở lại cho họ vào làm những vị trí trước đây của họ, làm tốt công việc công việc nội bộ.
Họ không thể không nghe.
Họ có thể không nghe lời của Lâm Vạn Quân nhưng mệnh lệnh của người phụ nữ của Cao Phong, họ bắt buộc tuân theo.
Vô số thành phố,tất cả các mặt đều bắt đầu hoạt động trở lại.
Rất nhiều rất nhiều người đều rất phấn khích.
Hơn nữa những ông chủ nhỏ lại càng phấn khích, mừng rơi nước mắt.
Thủ đô Hà Nội, nơi ông Trần ở.
“Ông Trần, sống lại rồi, sống lại rồi”
Lâm Thừa Khải chạy một mạch tới, tinh thần vô cùng phấn khích vội vàng nói.
“Thế nào?”
Ông Trần ghìm sự kích động trong long trầm giọng hỏi
“Khối liên minh Đế Phong tất cả hồi phục lại bình thường, khu phố thương mại Kiên Thành hoạt động lại, ba ngàn thương nhân thuê ở khu thương mại đã mở cửa đón khách.”
“Hiệp hội đồ cổ thành phố Biển Đông lại mở các cuộc triển lãm bình thường, tổ chức võ sĩ biển Đông trở về nơi mà họ thuộc về”
“Thành phố Đà Nẵng trở về bình thường, thành phố Hà Nội trở về bình thường, thành phố Dương Hà cũng trở về bình thường…”
“Tất cả các nơi, đều bắt đầu tỏa ra ánh sáng sức sống như cũ.”
“Mọi chuyện đã được giải quyết rồi!”