“Bất mãn thì nhịn đi! Tôi là gia chủ nhà họ Diệp đương thời, con rể tôi là bá chủ bốn thành phố, thế nào?” Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng nói.
Cao Phong sờ chóp mũi, sau đó ho khan một tiếng nói: “Ngược lại cũng đúng thật! Nhưng mà Trung tướng Long ông cũng không cần phải để lại tiền bạc cho mình đâu? Sau này tôi cùng Tuyết Mai, còn có thể để cho ông chịu uất ức vì không có tiền tiêu sao?”
Những lời này của Cao Phong, nói hoàn toàn nghiêm túc, ánh mắt lại vô cùng chân thành.
“Cậu!” Diệp Thiên Long trong nháy mắt ngây người, rốt cuộc hiểu rõ thâm ý Cao Phong.
“Phụt!”
Mà Kim Tuyết Mai không nhịn được, phì cười tại chỗ.
Một nụ cười như vậy đã khiến cho câu nói kế tiếp của Diệp Thiên Long lập tức nuốt trở vào.
Có thể để cho con gái mình nở nét mặt tươi cười, bà mẹ nó quá đáng giá!
“Dương Bình, mang tới toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, coi như là quà cưới của tôi cho con gái!” Diệp Thiên Long lúc này cắn răng khoát tay.
“Dạ, Trung tướng Long!”
Trọng Dương Bình dùng sức nín cười, xoay người đi ra ngoài.
Đường đường là Trung tướng, mười năm hào hùng, cả đời giết địch vô số.
Ở trên chiến trường, tên Diệp Thiên Long vừa thốt ra, tuyệt đối sẽ làm rất nhiều người kinh hồn táng đảm.
Kết quả, một Trung tướng uy danh hiển hách như vậy, ở trước mặt Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai lại liên tục chùn bước.
Liên tục chùn bước cũng được đi, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ấy, thật giống như còn rất hài lòng.
Điều này làm cho trong lòng Trọng Dương Bình, đúng là cực kỳ dở khóc dở cười không biết làm sao.
“Tuyết Mai, con xem như vậy, con có hài lòng không?”
Diệp Thiên Long chà xát bàn tay, sau đó thận trọng hỏi.
“Ừm…” Kim Tuyết Mai nhẹ khẽ gật đầu, cũng chậm rãi ngưng cười.
“Được, được rồi, con hài lòng là được…”
Diệp Thiên Long liền vội vàng cười theo, sau đó lại đổi thần sắc nghiêm túc nói: “Tuyết Mai, cha biết năm đó là cha có lỗi với hai mẹ con hai người.”
“Cha cũng không muốn biện giải cho mình cái gì, chuyện đi qua lâu như vậy, cha cũng không muốn nhắc lại tới.”
“Cha chỉ là muốn con có thể cho cha một cơ hội đền bù, được không?”
Diệp Thiên Long rất nghiêm túc, thậm chí mang theo vẻ cầu khẩn.
“Nhưng lại không tìm được mẹ tôi.” Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng nói.
“Cha sẽ tìm bà ấy, cha vẫn luôn tìm bà ấy.”
“Vốn cha sợ ông cụ Diệp phát hiện, cho nên vẫn luôn âm thầm lặng lẽ điều tra.”
“Bây giờ không cần, bây giờ cha có thể vận dụng tất cả sức mạnh của nhà họ Diệp, điều tra tin tức mẹ con.”
“Cho cha một chút thời gian, nhất định có thể tìm được tin tức của bà ấy.”
“Năm nay cha hơn bốn mươi tuổi, cả đời chưa hề tái hôn, vậy mà con vẫn không biết tình yêu cha đối với mẹ con sao?”
Những lời này, Diệp Thiên Long nói vô cùng chân thành, không có nửa điểm giở trò bịp bợm.
Dẫu sao, đây đều là sự thật.
“Tuyết Mai, anh cũng sẽ tìm.”
“Mẹ em năm đó bỏ em lại, đúng là có nỗi khổ, bà trốn tới thành phố này, người nhà họ Đặng còn đang đuổi giết bà.”
“Bà liền ôm em xông vào bên trong phòng bệnh của thím Vân, Vũ Kiên cũng mới vừa ra đời.”
“Sau đó mẹ em liền quỳ xuống đất dập đầu với thím Vân, cầu xin thu nuôi em.”
Cao Phong dùng lời nói đơn giản, đem chuyện năm đó giải thích một lần.
“Đúng vậy, nếu không có bọn họ thì con cũng sẽ không sống trên cõi đời này.”
Nhắc tới Kim Ngọc Hải cùng Kiều Thu Vân, trong lòng Kim Tuyết Mai, bây giờ chỉ còn lại cảm ơn.
Đặc biệt là sau khi biết rất nhiều chân tướng, Kim Tuyết Mai càng đối với hai vợ chồng Kim Ngọc Hải càng thêm biết ơn.
“Cha sẽ tìm một thời gian rảnh, tự mình đến nhà họ Kim, cảm ơn Kim Ngọc Hải cùng Kiều Thu Vân.”
“Tình hình nhà họ Kim, cha cũng đã điều tra rõ ràng.”