“Này này này, mấy người tới đây mà xem. Bát ăn cơm nhà tôi mới mua, ấy thế mà cậu ta lại đem đi xúc cát “Tôi đã nói là cô quá nuông chiều em trai mình rồi đấy. Không phải là người thân thì chẳng tội gì phải chiều như thể cả. Chiều đến nỗi hư cả người, xin lỗi, chúng tôi không quen”
Chỉ một lúc thôi mà mấy người trong khu tập thể đã mắng nhiếc, phê bình Kim Tuyết Mai một trận.
“Xin lỗi xin lỗi. Cảm ơn mọi người đã giúp tôi trong nó. Tôi sẽ nói với nó. Kim Tuyết Mai cố nặn ra một bụ cười, luôn miệng xin lỗi những người kia.
“Nói xin lỗi thì có ích gì chứ. Cô bảo chỉ cần chúng tôi trông cho cậu ta không chạy ra khỏi khu là được, kết quả là cậu ta làm loạn hết cả lên. Ai mà chịu nổi chứ?”
“Không được, chúng tôi phải bảo chủ nhà. Hai người dọn đi đi.” Có người hừ lạnh nói.
“Xin lỗi, thật là xin lỗi. Tôi đền tiền cho mọi người.
Kim Tuyết Mai vội vàng cầm chỗ tiền lương vừa được phát, bồi thường cho từng người một.
Mọi người không hề khách sáo cầm lấy tiền. Lúc này mới hài lòng rời đi.
Kim Tuyết Mai vui vẻ cười đùa với những người đang rời đi, sau đó mới chậm rãi xoay người đi về nhà.
Vừa xoay người lại, nước mắt đã rơi lã chã.
Cô chưa từng hối hận vì đã đưa Cao Phong ra ngoài kiếm sống, cũng chưa từng cảm thấy Cao Phong làm khổ mình.
Nhưng những lời giễu cợt của người ngoài, những ảnh mắt lạnh lùng, xem thường, gây khó dễ ấy khiến cô không thở nổi.
Lúc này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được, Cao Phong ở trong nhà họ Kim chịu đủ loại lạnh lùng suốt ba năm trời rốt cuộc là cảm giác gì.
Kim Tuyết Mai đứng ở cửa rất lâu, lau sạch nước mắt trên mặt, hít thở sâu rồi đổi lại một gương mặt vui vẻ đi vào nhà.
“Phong, em về rồi đây. Hôm nay em làm đồ ăn ngon cho anh.” Kim Tuyết Mai cười nói.
Lúc này, Cao Phong đang ngồi trên nền nhà, một tay cầm đồ chơi xe ô tô. Nhìn thấy Kim Tuyết Mai đã về, ngẩng đầu lên hỏi: “Có thịt sao?”
“Có. Hôm nay em được phát lương rồi, mua thịt cho anh ăn.” Kim Tuyết Mai cười đi lên trước, đưa tay sờ mặt Cao Phong.
Cao Phong buông tay Kim Tuyết Mai ra, mở túi nilon ra nhìn nhưng mặt lại vô cùng thất vọng.
“Ô tô điều khiển từ xa của anh đâu?” Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, chất vấn Kim Tuyết Mai.
“À…” Kim Tuyết Mai hơi sững sờ, có chút ngượng ngùng nhìn Cao Phong.
“Em nói có tiền lương sẽ giàu, sẽ mua đồ chơi điều khiển từ xa cho anh mà.” Cao Phong trợn mắt nhìn Kim Tuyết Mai, đã hơi chút tức giận.
“Em… Phong à, hộp xe điều khiển từ xa kia đắt quá. Chúng ta còn phải trả tiền thuê nhà, tiền điện nước. Trời cũng lạnh rồi, em muốn mua đồ bông cho anh…
“Cho nên, tháng sau em mua đồ chơi điều khiển từ xa cho anh, có được không?”
“Anh không nghe, anh không nghe. Em nói lời mà không giữ lấy lời, em không giữ lời hứa. Em là kẻ lừa đảo.
Không đợi Kim Tuyết Mai nói xong, Cao Phong liền trực tiếp bịt lỗ tai lại. Hai chân không ngừng đạp trên đất, vô cùng tức giận kêu lên.
Mấy tháng này, Kim Tuyết Mai luôn luôn nuông chiều Cao Phong, khiến cho tích cách của Cao Phong rất tệ.
“Tháng trước em cũng nói như vậy. Em lừa anh. Em lừa anh.” Cao Phong đưa tay đẩy Kim Tuyết Mai một cái.
“Không có mà, chúng ta ăn trái cây, ăn trái cây trước
Kim Tuyết Mai vội vàng lấy trái cây ra, định mang đi “Anh không ăn.
Cao Phong kêu một tiếng, một tay hất bay trái cây. Ngay lập tức, trái cây trong túi rơi đầy đất.
“Anh không thèm ăn trái cây hư, anh không muốn ăn mấy cái này.” Cao Phong hờn dỗi kêu.
“Cao Phong. Những trái cây này không bị hỏng, chỉ là bị va chạm một chút trong quá trình vận chuyển. Thật ra thì vẫn là trái cây tươi non, nhưng mà giá cả sẽ rẻ hơn rất nhiều.”
“Bây giờ, chúng ta…” Kim Tuyết Mai há miệng định giải thích.
“Anh không nghe. Anh không nghe. Anh muốn xe đua điều khiển từ xa.” Cao Phong lần nữa bịt tai lại, kêu to.
Kim Tuyết Mai đỏ mắt, đưa tay ôm lấy Cao Phong, nước mắt tràn mi rơi xuống.
“Em xin lỗi, em xin lỗi… Do em vô dụng, Tuyết Mai vô đi.
“ rửa. dụng…
Cao Phong vốn đang không ngừng giãy dụa, sau khi được Kim Tuyết Mai ôm vào lòng, nghe thấy cô nói như vậy thì dần dần ngừng giãy dụa. Cho đến khi trở nên yên tĩnh hoàn toàn.