Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2986
“Shhh! Nhà họ Diệp thật sự phái người tới đây chống lưng cho Cao Kình Thiên sao?”
Mọi người rúng động tột độ. Bởi vì người đàn ông trung niên này chính là Trọng Dương Bình, cận vệ của gia chủ đương nhiệm nhà họ Diệp! Đừng nói Trọng Dương Bình vốn là sĩ quan cấp tá, cho dù ông ta không có chức vị gì cũng không ai dám khinh thường địa vị của ông ta.
Người canh cửa của Tể tướng cũng là quan thất phẩm. Trọng Dương Bình thân là người truyền lời của Diệp Thiên Long, địa vị đương nhiên cũng được tăng cao, bất kể đến nơi nào cũng được tôn sùng là khách quý.
“Sĩ quan Bình!”
“Sĩ quan Bình đến Đà Nẵng!”
“Chào mừng sĩ quan Bình!”
Thoáng chốc, vô số người ùa lên cung kính chào Trọng Dương Bình. Một vài người trong quân đội thậm chí còn tiến thêm một bước, chào theo tiêu chuẩn quân đội. Cao Phong đứng lại chỗ mỉm cười với Trọng Dương Bình xem như chào hỏi.
“Sĩ quan Bình, ngài… Ngài cũng đến đây…” Viên Văn Bình vội vàng tiến lên, cung kính chào Trọng Dương Bình. Mặc dù thân phận của ông ta không đáng để khách sáo với Trọng Dương Bình cỡ này, nhưng ngay cả chỗ dựa ở thủ đô của ông ta cũng khách sáo với Trọng Dương Bình như vậy, thậm chí đích thân mở cửa cho Trọng Dương Bình, chẳng lẽ ông ta còn không hiểu được sao? Cuối cùng ông ta cũng biết nhà họ Diệp coi trọng Cao Phong cỡ nào.
“Tôi sợ mình không đến thì sẽ có người ức hiếp bạn của tướng Long không nói nên lời.” Trọng Dương Bình mỉm cười, sau đó bước xuống máy bay trực thăng, quân trang trên người uy vũ khí khách, quân hàm trên vai rực rỡ tỏa sáng.
“Không thể nào! Không có chuyện đó đâu!” Viên Văn Bình run lên, vội vàng xua tay cười giải thích.
Trọng Dương Bình không chỉ đích thân tới đây mà còn nhắc tới cả trung tướng Diệp Thiên Long, ai còn dám xằng bậy? Mọi người đều nhìn trân trối, không dám đắc ý dù chỉ một chút.
Ngay cả Viên Hoàng Duy vẫn ngang ngược không sợ trời không sợ đất, bây giờ cũng biết sợ hãi, thành thật cúi đầu không nói lời nào.
“Không có chuyện đó ư? Cao Kình Thiên với tướng Long có quan hệ mật thiết, nhưng cậu ấy sống kín tiếng, thường xuyên bị người khác ức hiếp. Lần trước ở thủ đô, cậu ấy bị Trương Chấn bắt đi mà vẫn không nói gì, cuối cùng tướng Long đích thân dẫn quân đội đến nơi mới cứu được Cao Kình Thiên.” Trọng Dương Bình cười đầy ẩn ý.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, trong lòng vô cùng kinh hãi. Diệp Thiên Long đích thân dẫn quân đội đến nơi chống lưng cho Cao Kình Thiên ư? Lời nói của Trọng Dương Bình đã hoàn toàn thuyết minh địa vị của Cao Kình Thiên. Có thể làm cho trung tướng Diệp Thiên Long đích thân dẫn quân đội ra mặt, thật không dám tưởng tượng là quan hệ gì. Cuối cùng mọi người cũng hiểu được ai mới là người đáng gờm nhất.
“Cậu Thiên, tôi đã đến muộn, mong cậu không lấy làm phật lòng.” Trọng Dương Bình làm lơ tiếng chào hỏi của mọi người, trực tiếp bước đến trước mặt Cao Phong chào theo cách của quân đội.
“Hả?” Cao Phong thoáng sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp. Mà người chung quanh đều trợn tròn mắt, sau đó hít vào một hơi.
Trọng Dương Bình là ai? Cho dù không nhắc tới nhà họ Diệp, ông ta vẫn là sĩ quan cấp Tá trong quân đội! Thế mà bây giờ lại chủ động làm lễ chào Cao Phong ư? Rốt cuộc Cao Phong là ai?
Cao Phong và Trọng Dương Bình nhìn nhau, sau đó anh khẽ bật cười, nhưng vẫn phối hợp với Trọng Dương Bình, thản nhiên gật đầu.
“Tướng Long vốn định đích thân tới đây, nhưng lâm thời có việc cần xử lý gấp cho nên tôi tới đây một mình.” Trọng Dương Bình lại giải thích.
Mọi người lại trợn mắt lên. Diệp Thiên Long còn muốn đích thân tới đảo của nhà họ Cao chống lưng cho Cao Phong ư?
“Không bàn cãi nữa! Từ giờ trở đi, tôi hoàn toàn phục rồi!”
“Đà Nẵng rộng lớn này không còn ai có thể ngăn cản nhà họ Cao nữa!”
“Cao Kình Thiên nhẫn nại hơn ba năm, nay lại cường thế trở về, mỗi một đốm lửa đều thiêu đốt đến tận trời!”
“Thuận theo đại thế đi. Chúng ta còn cách nào khác ngoài thần phục đâu?”
Từ giờ phút này, đám ông lớn của Đà Nẵng như Mai Hoàng Thiên mới hoàn toàn phục Cao Phong. Mặc dù lúc trước Cao Phong cũng rất mạnh mẽ, nhưng họ vẫn cho rằng Cao Phong còn chưa đủ tư cách độc tôn ở Đà Nẵng. Trên đầu anh còn bị thể chế Đà Nẵng đè nặng cơ mà. Nhưng bây giờ họ đã biết, ngay cả thể chế của Đà Nẵng cũng không thể chèn ép Cao Phong. Giờ khắc này, mọi người đã hoàn toàn cúi đầu xưng thần với Cao Phong.
Đám Viên Văn Bình chỉ có thể cười hùa, nhưng trông còn xấu hơn cả khóc.
“Cậu Thiên, thế này là thế nào?” Trọng Dương Bình ra vẻ khó hiểu nhìn bên đó. Không chờ Cao Phong lên tiếng, Viên Văn Bình đã tiến lên.
“Sĩ quan Bình, hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà thôi!” Vừa dứt lời, Viên Văn Bình đã nhéo tay Viên Hoàng Duy kéo lại đây: “Đều lại thằng cháu trai kém cỏi của tôi, bình thường được nuông chiều quá mức nên không coi ai ra gì, quá mức ngông cuồng. Cho nên hôm nay nó đắc tội cậu Thiên, vừa rồi tôi đã nghiêm khắc phê bình nó một phen!” Viên Văn Bình nói nghiêm trang như thật.
Chương 2987
“Vãi chưởng! Buồn cười quá đi!” Long Tuấn Hạo cười phụt nước miếng, vội vàng che miệng lại. Mọi người không khỏi nhìn Long Tuấn Hạo. Long Tuấn Hạo trợn tròn mắt, sau đó giơ tay cười phá lên: “Ha ha ha! Xin lỗi nhé, tôi không nhịn được…”
“Ha ha ha ha!” Liễu Tông Trạch, Cao Kim Thành cùng vô số chiến sĩ Phong Hạo đều cười ầm lên. Tiếng cười của mọi người càng lớn, sắc mặt của Viên Văn Bình càng đỏ au. Dù sao tất cả đều chứng kiến rõ ràng chuyện vừa xảy ra, bây giờ Viên Văn Bình lại nói dối một cách trắng trợn, nhưng không ai dám vạch trần ông ta. Chỉ có một mình Cao Phong dám vạch trần, chỉ trông chờ xem Cao Phong có muốn làm thế hay không.
“Có đúng không vậy cậu Thiên?” Trọng Dương Bình chắp tay sau lưng hoi.
“Khụ, cậu Thiên, cậu xem…”
“Vùng biển này vốn dĩ thuộc về nhà họ Cao, đúng là của nhà họ Cao.” Viên Văn Bình lặng lẽ bày tỏ thái độ.
“À, là thế này, có chút hiểu lầm. Vừa rồi ông Bình đã răn dạy thằng phế vật này rồi.” Cao Phong vỗ lên mặt Viên Hoàng Duy. Sau đó lấy một tấm khăn giấy ra lau tay ngay trước mặt mọi người.
“Tuấn Hạo, mang đi khử trùng.” Cao Phong thuận tay ném khăn giấy cho Long Tuấn Hạo.
Ăn miếng trả miếng, lấy độc trị độc. Long Tuấn Hạo vỗ đùi, anh ta biết ngay Cao Phong chưa bao giờ khiến cho người chung quanh mình chịu thiệt thòi cơ mà. Cho dù tạm thời chịu thiệt, nhưng Cao Phong cũng sẽ giúp họ đòi lại công bằng vào thời khắc phù hợp nhất.
“OK!” Long Tuấn Hạo cười ha ha, vươn tay nhận tấm khăn giấy.
Sắc mặt Viên Hoàng Duy đỏ gay gắt, giống hệt màu gan lợn. Nhưng cậu ta không dám hó hé nửa câu, ngay cả chú hai cũng sợ, cậu ta còn dám kiêu ngạo sao?
“Hình như lúc trước tôi từng nghe cậu nói, con người được chia thành ba bảy loại nhỉ? Thực tế cậu sai rồi, nhân cách không phân cao thấp, nhưng nhân phẩm thì đúng là được chia thành ba bảy loại.”
“Kẻ sỉ nhục người khác sẽ bị sỉ nhục lại.” Cao Phong thản nhiên nói.
Viên Hoàng Duy cúi đầu không nói một lời, không còn dáng vẻ kiêu căng của cậu chủ nhà họ Viên ngày xưa. Viên Hoàng Duy, thái tử của Đà Nẵng, người đứng đầu đám con nhà quyền quý cuối cùng chỉ là trò cười trước mặt Cao Phong.
“Còn không mau cảm ơn lời dạy bảo của cậu Thiên!” Viên Văn Bình đập lên lưng Viên Hoàng Duy.
“Cảm… Cảm ơn anh Thiên đã dạy bảo.” Viên Hoàng Duy im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn thành thật nói.
“Mau xin lỗi cậu Thiên! Nhận tội vì sự vô lễ của mày!” Viên Văn Bình lại đập lên lưng Viên Hoàng Duy, giọng nói rất nghiêm khắc. Ông ta là người có địa vị nên không thể xin lỗi Cao Phong, vậy thì Viên Hoàng Duy biến thành kẻ chết thay.
“Xin lỗi anh Thiên… Lúc trước tôi không nên nói ẩu nói tả trước mặt anh, tôi sai rồi…” Viên Hoàng Duy cúi đầu nói.
“Nói lớn tiếng lên!” Viên Văn Bình lại hô.
“Xin lỗi anh Thiên! Tôi sai rồi!” Viên Hoàng Duy vội vặn to volume.
Người chung quanh đều thở dài. Viên Hoàng Duy nói xin lỗi lại đại biểu cho ý nghĩa cực kỳ quan trọng, hơn nữa còn đặt nền món cho địa vị của Cao Phong ở Đà Nẵng về sau, e rằng sẽ xưng bá một vùng, không ai dám chọc. Cho dù Viên Văn Bình muốn đụng vào Cao Phong cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Cúi đầu một lần, sau này sẽ vẫn phải cúi đầu.
“Cậu Thiên, cậu thấy thế nào?” Viên Văn Bình xoa tay cười hỏi Cao Phong.
“Tạm được, dù sao tôi chưa từng để mắt tới cậu ta. Chỉ là con nít mà thôi, không cần chấp nhặt với cậu ta.”
Cao Phong rõ ràng là được lợi mà còn làm màu, đâm một phát trúng ngay tim Viên Hoàng Duy. Nhưng dù Viên Hoàng Duy tức giận đến mấy cũng chỉ có thể kiềm chế. Cho dù nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể cười hùa, nuốt bồ hòn làm ngọt.
Cái gọi là quyền thế, không phải đôi ba câu là giải thích rõ ràng. Mặc dù cậu ta không học vấn không nghề nghiệp, nhưng chung quy cũng là người trong thể chế, cũng biết chút cong cong vẹo vẹo trong này. Bây giờ cậu ta chỉ im lặng, thành thật cúi đầu nói xin lỗi mới là cử chỉ sáng suốt.
“Cậu Thiên lòng dạ rộng lớn, tôi thật kính nể!” Cuối cùng Viên Văn Bình cũng yêu lòng, vội vàng nói tiếp một câu, sau đó không chờ Cao Phong nói tiếp, Viên Văn Bình đã chủ động cáo từ: “Vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, tôi xin cáo lui trước!”
“Ông Bình không nán lại uống mấy ly rượu nhạt sao?” Cao Phong cười hỏi.
“Hôm khác! Hôm nay tôi còn bận chút chuyện, khi khác nhất định sẽ đến thăm. Lúc đó mong rằng cậu Thiên đừng ghét bỏ.” Viên Văn Bình cười hào sảng.
“Đó là đương nhiên. Bạn bè ghé chơi, lúc nào cũng có rượu ngon.” Cao Phong vẫy tay.
“Được được! Vậy thì chúng tôi xin tạm biệt. Sĩ quan Bình, cậu Thiên, chúng tôi xin cáo từ!”
Viên Văn Bình vội vàng chào hỏi, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người rời đi. Cao Phong đứng lại chỗ chứ không tiến lên đưa tiễn, cứ thế nhìn họ rời đi. Đám người này tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc đã biến mất trên biển.
“Chú hai, chuyện này…” Viên Hoàng Duy chậm rãi dời mắt, cắn răng nói.
Chương 2988
“Chát!” Viên Văn Bình không trả lời mà vung tay cho cậu ta một cái tát.
“Tao điên rồi mới tin mày, nhất định phải đối đầu với cậu ta! Giờ thì mấy cả chì lẫn chài, mất mặt trước bao nhiêu người!” Viên Văn Bình vô cùng thất vọng. Ông ta vốn không có ý định tiếp xúc với Cao Phong quá nhiều, nhưng Viên Hoàng Duy lại cố tình cảm thấy không thể bỏ mặc Cao Phong phát triển. Đêm qua cậu ta thuyết phục rất lâu, cuối cùng mới quyết định kế hoạch này. Kết quả chẳng những thất bại mà còn tự đào mồ cho mình, mất mặt trước bao nhiều người. Lúc này Viên Hoàng Duy cũng không dám hó hé một câu.
“Không áp chế được thì sau này đừng hòng có thể chặn đầu cậu ta. Ý của nhà họ Diệp rất đơn giản, cho dù quản lý vùng biển của nhà họ Cao thì cũng phải là do nhà họ Diệp quản lý. Người ngoài không thể tự ý nhúng tay!”
Viên Văn Bình thở dài, khoát tay bước vào khoang thuyền. Những người khác đều cúi đầu im lặng.
Trên đảo trung tâm của nhà họ Cao.
“Cuối cùng cũng đuổi được kẻ đáng ghét đi rồi.” Cao Phong thở dài một hơi, xoay người đi vào khu vực trung tâm hòn đảo.
“Cậu chờ đó cho tôi, thật sự cho rằng mình là thủ trưởng của tôi sao?” Trọng Dương Bình hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo ông.
Lúc này, Cao Phong đi ngang qua trước mặt mọi người, ánh mắt của mọi người đều thay đổi. Ngay cả Viên Văn Bình cũng chịu thua trước Cao Phong, họ còn dám nói năng gì nữa? Cho dù lúc trước có người có mưu đồ khác, nhưng bây giờ mọi tâm tư đều đã tan biến, không còn dám âm mưu gì nữa.
“Nào, chào mừng các vị đến đây ủng hộ chúng tôi, mọi người mau ngồi xuống đi. Nghi thức kế nhiệm gia chủ nhà họ Cao sắp bắt đầu rồi.” Đám Long Tuấn Hạo nhanh chóng kêu gọi mọi người, sau đó cũng đi vào trung tâm hòn đảo.
Khách không mời đều đã rời đi, những người còn lại đương nhiên đều rất phối hợp.
Không lâu sau, mọi người đều lần lượt ngồi vào ghế. Cao Phong cũng không kéo dài thời gian, cất bước lên bệ cao năm mét, quan sát những người bên dưới. Lâm Vạn Quân cùng với bốn vị trưởng lão ban đầu của nhóm trưởng lão nhà họ Cao cũng đi theo sau lưng Cao Phong.
Thấy Cao Phong lên bệ cao, người nhà họ Cao đều đồng loạt đứng dậy. Các nhân vật lớn của Đà Nẵng cũng vội vàng đứng lên nghênh đón Cao Phong.
“Đầu tiên, cảm ơn các vị đã tranh thủ thời gian đến tham dự nghi thức kế nhiệm gia chủ nhà họ Cao chúng tôi. Có điểm nào sơ sót, tiếp đãi không chu toàn thì mong các vị thứ lỗi.” Cao Phong chắp tay sau lưng nhìn toàn trường nói.
“Bốp bốp bốp!” Mọi người đương nhiên không dám ý kiến, vội vàng vỗ tay nhiệt liệt. Nói đùa, được xuất hiện ở nơi này vốn dĩ chính là vinh hạnh, không ai muốn từ bỏ cơ hội này.
“Chú Quân, chú nói trước đi.” Cao Phong gật đầu, sau đó lùi lại. Lâm Vạn Quân cầm xấp giấy thật dày tiến lên.
“Trước khi bắt đầu nghi thức kế nhiệm gia chủ, với tư cách là quản gia đương nhiệm của nhà họ Cao, tôi có vài lời muốn tuyên bố với mọi người. Mong rằng người nhà họ Cao ngồi bên dưới hãy ghi nhớ trong lòng.”
Lâm Vạn Quân nhìn lướt qua người nhà họ Cao ngồi bên dưới, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Chỉ thoáng chốc, người nhà họ Cao đều đứng thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
“Đồng bọn Cao Anh Hạo thuộc dòng thứ của nhà họ Cao, cùng với đại trưởng lão và tam trưởng lão trong đoàn trưởng lão đã thách thức bề trên, nhiều lần gài bẫy làm hại dòng chính nhà họ Cao. Thậm chí còn nhiều lần ra tay muốn tiêu diệt cậu chủ Kình Thiên. Dựa theo gia quy của nhà họ Cao, phải chém đầu! Mà bây giờ, chúng đã bị trừng phạt thích đáng. Tuy nhiên, chừng đó còn chưa đủ.”
Lâm Vạn Quân nói đến đây, người nhà họ Cao càng đứng thẳng người.
“Từ nay về sau, những kẻ có tên trong danh sách như Cao Anh Hạo đều sẽ bị đuổi khỏi dòng họ Cao vĩnh viễn, hơn nữa trong từ đường của nhà họ Cao cũng sẽ không bao giờ có chỗ cho chúng! Chúng dám thách thức bề trên, mưu hại cậu chủ Kình Thiên, vậy thì chính là tội nhân vĩnh viễn của nhà họ Cao. Mong rằng các vị hãy ghi nhớ lời cảnh cáo này, đường bao giờ bước lên con đường của chúng.”
Lâm Vạn Quân nói xong, bèn cầm một tờ giấy ghi tên thành viên của dòng thứ nhà họ Cao giơ lên cao, đột nhiên xé làm đôi. Tờ gia phả ghi tên thành viên chi thứ đó đã bị Lâm Vạn Quân xé nát thành từng mạnh. Mọi người hiểu, từ giờ phút này trở đi, nhóm Cao Anh Hạo coi như không còn chút quan hệ nào với nhà họ Cao. Thậm chí bị tước đoạt tư cách bước vào từ đường dòng họ.
Mảnh giấy rơi tả lả xuống dưới, tượng trưng cho thời đại của Cao Anh Hạo đã hoàn toàn tan biến. Từ nay về sau, nhà họ Cao này sẽ mở ra thời đại của Cao Phong.
“Mặt khác, đoàn trưởng lão của gia tộc trước kia là do chính ông Cao đề cử những người được tín nhiệm nhất làm trưởng lão. Nhiệm vụ của họ là ra mặt ngăn cản gia chủ khi gia chủ làm sai chuyện gì đó. Tuy nhiên hành vi của đại trưởng lão và tam trưởng lão rất khiến người ta chạnh lòng. Cho nên từ hôm nay trở đi, đoàn trưởng lão sẽ bị hủy bỏ. Toàn thể nhà họ Cao đều coi cậu chủ Kình Thiên là người đứng đầu, lời nói của cậu chủ chính là mệnh lệnh duy nhất, không ai có thể can thiệp!” Lâm Vạn Quân lại tiếp tục tuyên bố.
“Cậu chủ Kình Thiên đứng đầu!”
“Cậu chủ Kình Thiên đứng đầu!”
Chương 2989
Toàn thể thành viên nhà họ Cao, bất kể là người hầu hay nhân viên y tế trên đảo đều hô to câu này. Đầu tiên là hủy bỏ thời đại của Cao Anh Hạo, kế tiếp lại hủy bỏ đoàn trưởng lão, giờ đây nhà họ Cao đã biến thành địa bàn của Cao Phong, ngay cả là ông Cao trước kia cũng chưa từng làm được điều đó.
“Cao Kình Thiên, đệ tử dòng chính của nhà họ Cao, hôm nay sẽ kế nhiệm gia chủ!”
Lâm Vạn Quân tuyên bố xong xuôi thì lập tức hai tay bưng con dấu của gia chủ. Dựa theo yêu cầu của Cao Phong, hủy bỏ những thủ tục rườm rà không cần thiết, tất cả đều tổ chức một cách tối giản.
Toàn bộ người nhà họ Cao đều quỳ xuống. Con dấu của gia chủ đối với nhà họ Cao giống hệt như ngọc tỉ truyền quốc.
“Cậu chủ Kình Thiên, xin hãy tiếp nhận con dấu gia chủ!”
Lâm Vạn Quân tiến lên, bốn trưởng lão đi ở hai bên. Đoàn trưởng lão của nhà họ Cao vốn dĩ có sáu người, bây giờ chỉ còn lại bốn người họ.
Vẻ mặt Cao Phong cũng trở nên trang trọng, tiến lên rồi khom lưng, chậm rãi vươn hai tay cẩn thận tiếp nhận con dấu của gia chủ. Con dấu nặng trịch, đây không phải là lần đầu tiên Chu Phong đụng vào nó, nhưng bây giờ tiếp nhận con dấu lại có cảm giác khác hẳn. Trước kia anh chỉ tìm thấy con dấu của gia chủ trong phòng của ông cụ Cao. Mà bây giờ, anh lại tiếp nhận con dấu trước mắt bao người, đó chính là toàn bộ nhà họ Cao! Gánh vác niềm hy vọng của vô số người, cùng với kỳ vọng tha thiết của ông cụ Cao.
Cao Phong vô cùng nghiêm túc, chậm rãi giơ cao con dấu gia chủ.
“Hôm nay, Cao Kình Thiên tôi đây kế nhiệm gia chủ nhà họ Cao. Từ giờ phút này trở đi, tôi chính là gia chủ!” Cao Phong trầm giọng nói.
“Gia chủ Cao Phong!”
Vô số người nhà họ Cao đều quỳ xuống đất, vẻ mặt vô cùng cung kính.
“Chúc mừng gia chủ Cao Phong.” Các ông lớn của Đà Nẵng cũng khom lưng chín mươi độ, cung kính chúc mừng Cao Phong.
“Chúc mừng anh Phong.” Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch và hơn một vạn chiến sĩ Phong Hạo cũng đồng loạt khom lưng.
Lúc này, Chu Phong giơ cao con dấu gia chủ, đứng ngạo nghễ trên bệ cao năm mét. Bên dưới là trên vạn người quỳ xuống, vẻ mặt cung kính vô cùng.
“Bùm bùm bùm!”
Chung quanh đảo trung tâm của nhà họ Cao bỗng có vô số pháo hoa bắn lên trời, nổ tung rực rỡ. Cho dù là ở ban ngày cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như một ngôi sao mới đang dần dần dâng lên. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Đội hỏa pháo đâu? Chuẩn bị bắt đầu!” Long Tuấn Hạo vội vàng xoay người, dẫn theo trên trăm binh sĩ Phong Hạo chạy về nơi xa. Trong tiếng pháp hoa, đám Long Tuấn Hạo khiêng từng khẩu súng đại bác cỡ nhỏ, hoặc là súng hỏa tiễn, ra lệnh một tiếng, đạn bắt đầu bắn lên cao.
“Bùm!”
“Đùng đùng!”
Trước mắt bao người, hàng trăm phát đạn hóa tiễn đồng loạt bắn lên trời. Đám Long Tuấn Hạo đứng cách nhau một khoảng cách, đều ngẩng đầu bốn mươi lăm độ bắn lên không trung. Đạn hỏa tiễn mang theo làn khói thật dài đồng loạt bay lên trời cao, sau đó nổ tung, đinh tai nhức óc như sấm sét giữa trời quang. Đám ông lớn đều kinh hãi vô cùng.
“Đó là đạn hỏa tiễn à?”
“Đó là súng đại bác cỡ nhỏ, thật đáng sợ!”
“Cậu chủ… Gia chủ Cao Phong rốt cuộc là ai?”
“Thế này mà cũng được cho phép à? Thật là khó tin!”
Mọi người đều âm thầm run sợ. Cao Phong vốn dẫn theo mấy vạn binh sĩ võ trang hạng nặng đã khiến họ rúng động, không ngờ trong tay Cao Phong còn có hỏa lực mạnh cỡ này. Rất nhiều người không nhịn được nghĩ, nếu thực sự đắc tội Cao Phong, vậy thì nào là biệt thự xa hoa, nào là trang viên tư nhân của họ có khi nào sẽ bị Cao Phong bắn phá không đây? E rằng một đợt hỏa tiễn oanh tạc, bất kể là biệt thự trị giá hàng trăm tỷ hay là trang viên tư nhân khổng lồ cũng sẽ biến thành khói bụi.
Bây giờ mọi người đã hoàn toàn chịu phục.
Tiếng hỏa tiễn đinh tai nhức óc hoàn toàn áp chế tiếng nổ của pháo hoa, giống như tiếng sấm nơi chân trời tượng trưng cho một thời đại mới của Cao Phong.
Thời đại của Cao Phong đã mở màn.
Mọi người đều thần phục.
Lúc này, Cao Phong hai tay nâng con dấu gia chủ, giống như đang nâng vô số hy vọng. Sau đó anh ngửa đầu nhìn pháo hoa hỏa tiễn nổ tung trên trời. Gió lớn thổi rào rạc, ánh nắng chói mắt, tiếng nổ liên tục vang lên bên tai, trong lòng Cao Phong cũng tràn đầy cảm khái, không khỏi nhớ lại chuyện xưa.
Từ nhỏ đến lớn, kể từ khi anh đã hiểu chuyện, ông cụ Cao ân cần dạy bảo anh, dạy anh rất nhiều đạo lý làm người. Trên đường anh bước đi, ông cụ Cao và Lâm Vạn Quân đã dốc lòng chăm sóc cho anh. Từng cảnh tượng như vừa xảy ra vào hôm qua, xuất hiện rõ mồn một trong đầu Cao Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK