Một bàn chân này làm cho Nam Phương Hòa Trạch và một đám thành viên Dòng tộc nhà họ Nam Phương đều nở mày nở mặt hơn nhiêu.
Mà một chân này cũng tuyên bố Cao Phong đã có tên tuổi và địa vị ở Hội thi võ thuật.
Ít nhất, với biểu hiện của anh hiện nay, anh đã có thể cướp lấy ánh hào quang trên thân Hứa Vĩnh Hạo! “Thằng nhóc Cao Phong! Cậu đừng quá mức!”
Bỗng nhiên, trên đài cao có một ông lão đứng lên, quát mắng một tiếng về phía lôi đài.
Ông lão này chính là người cầm quyền hiện tại của nhà họ Huỳnh.
Lúc trước, ở bến tàu Thành phố Hòa Bình, ông ta chẳng hề coi Dòng tộc nhà họ Nam Phương ra gì, cũng không thèm nhìn thẳng vào Cao Phong dù chỉ một lần.
Mà hôm nay, một kẻ mà ông ta chẳng coi ra gì như Cao Phong lại dùng chân giẫm lên mặt cao thủ mạnh nhất nhà họ Huỳnh của ông ta.
Khoảng cách chênh lệch vô cùng to lớn như vậy, làm lòng ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng mà làm sao Cao Phong lại nghe theo lời quát mảng của ông ta? Chỉ thấy Cao Phong vẫn dùng chân giảm đạp lên Hứa Vĩnh Hạo như cũ, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa đầy vẻ bướng bỉnh.
“Cao Phong tôi không chủ động trêu chọc rắc rối, có thù thì phải trả thù!”
“Cậu ta đã nói muốn giảm đạp mặt tôi dưới đất, vậy bây giờ tôi giẫm cậu ta, như vậy chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”
Giọng điệu Cao Phong vô cùng bình tĩnh, cho dù đối mặt với người cầm quyền của một dòng họ võ thuật như nhà họ Huỳnh, anh cũng không hề có một chút sợ hãi.
Những lời nói bướng bỉnh, ngỗ ngược này để cho tất cả mọi người ở hiện trường đều nghe rõ ràng, cũng biết rõ tính cách của Cao Phong.
Đó chính là có thù thì phải trả thù! “Cậu…”
Ông Huỳnh tức giận đến mức bàn tay run rẩy, nhưng cũng không thể à không nói điều gì cãi lại.
Cao Phong cười lạnh một tiếng, bàn chân giẫm trên mặt Hứa Vĩnh Hạo, liên tục chà xát qua lại.
“Nói cho tôi nghe xem, cậu có năng lực gì mà muốn giẫm tôi ở dưới chân?”
“Cậu có bao nhiêu năng lượng đế tôi phải cầu xin tha thứ và từ bỏ thi đấu hả?”
Cao Phong hơi cúi người, nhìn Hứa Vĩnh Hạo bằng ánh mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống.
“Cao Phong! Ông đây muốn giết mày!”
Hứa Vĩnh Hạo chửi mắng một tiếng, đưa tay chống lên mặt đất, muốn đứng lên.
“Am”
Trong nháy mặt, Cao Phong thu chân, sau đó đột nhiên đá tới một cước.
Bàn chân lập tức đá vào bụng Hứa Vĩnh Hạo, một luông sức mạnh kinh khủng truyền tới, Hứa Vĩnh Hạo bị đá trượt trên đất ra năm sáu mét.
Hứa Vĩnh Hạo lại phun ra một ngụm máu tươi, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, há mồm còn muốn chửi mảng.
“Âm!”
Cao Phong lại một lần nữa tiến lên, mạnh mẽ đá một cước nữa.
“Âm! Bịch!”
Toàn thân Hứa Vĩnh Hạo trượt trên đất ra xa mấy mét, sau đó trực tiếp rơi xuống lôi đài.
Cao Phong đứng một mình trên lôi đài, hai tay chắp sau lưng, kiêu ngạo nhìn tất cả mọi người trong hội trường.
Không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần dùng hai chân đá một tên xếp hạng thứ chín là Hứa Vĩnh Hạo xuống lôi đài, đó chính là cách chứng minh thực lực tốt nhất.
Miêu Chính Vũ dừng một chút, lúc này mới tiến lên tuyên bố: “Trận đấu này, Cao Phong của Dòng tộc nhà họ Nam Phương chiến thắng! Thăng cấp vào top mười ba người mạnh nhất!”
“Giỏi lắm!”
Nam Phương Hòa Trạch hưng phấn rống to một tiếng, các thành viên của Dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng liên tục hoan hô, Lúc này, ngay cả cô nàng kiêu ngạo Nam Phương Minh Nguyệt cũng vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kích động, không nhịn được đi theo mọi người cùng nhau hoan hô.
Cô ta cũng giống như những người xem xung quanh đây vậy, đang dần dần thay đổi cái nhìn và thái độ đối với Cao Phong.
Người kích động không ai bằng chính là Nam Phương Minh Nghị đang ngồi trên đài cao kia.
Lúc đầu, ông ta ngồi ở trên đài cao nhưng địa vị thấp kém nhất, gần như chẳng có ai thèm để ý đến ông ta.
Mà bây giờ, Cao Phong mạnh mẽ ra tay, nghiêm chỉnh tăng địa vị của Dòng tộc nhà họ Nam Phương lên một cấp bậc lớn.