Sau đó, từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống.
Đã lâu rồi!
Đã lâu rồi bà ta không được nếm thử hương vị quen thuộc này!
“Mẹ, mẹ đừng khóc mà mẹ. Có phải Cao Phong nấu mặn quá không?” Kim Tuyết Mai lập tức nắm lấy bàn tay Kiều Thu Vân.
“Không phải, không phải, rất ngon.”
“Đã lâu không được nếm thử. Trong lòng mẹ cảm thấy rất xúc động.”
Kiều Thu Vân không kìm được nước mắt, từng giọt, từng giọt chảy xuống, trong lòng vô cùng hối hận.
Có xấu hổ, có tiếc nuối, có xúc động.
Tóm lại là hàng trăm cảm xúc lẫn lộn.
Cao Phong im lặng ăn mà không đáp lời, anh có thể vì Kim Tuyết Mai mà làm đến bước này đã là rất tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Người ta đã nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nhưng vì Kim Tuyết Mai Cao Phong sẵn sàng cho Kiều Thu Vân một cơ hội nữa.
Nhưng đây là lần cuối cùng.
Sau đó, bầu không khí trên bàn ăn lại dần trở nên ấm cúng.
Ăn cơm, cụng ly, hát mừng sinh nhật, cắt bánh.
Bữa ăn từ từ kết thúc trong bầu không khí ấm cúng.
Buổi chiều, mọi người cùng nhau trò chuyện, hồi tưởng về quá khứ, tìm lại cảm giác đã mất từ lâu.
Kim Tuyết Mai dắt Cao Phong về phòng và nói nhỏ.
“Ông xã, cảm ơn anh!”
“Em không ngờ, anh lại ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.”
“Em biết anh rất để ý đến cảm nhận của em. Em rất vui, thực sự rất vui.”
Kim Tuyết Mai ôm lấy Cao Phong, trong lòng vô cùng cảm động.
“Đương nhiên, tất cả những gì anh làm đều vì muốn em được vui vẻ.”
Cao Phong mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Kim Tuyết Mai, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Vũ Hoàng Lê đã từng nói với Cao Phong.
Ngay cả Kiều Thu Vân là mẹ vợ cậu mà cậu còn không bằng lòng tha thứ cho bà ta, vậy cậu sẽ đồng ý tha thứ cho Vũ Hoàng Minh, con trai của tôi sao?
Từ khoảnh khắc đó, Cao Phong liền cảm thấy có một số việc quả thực nên buông bỏ.
Giống như anh đã từng khuyên Liễu Tông Trạch, con người không thể sống mãi trong quá khứ.
Chỉ cần Kiều Thu Vân thật sự có thể quay đầu là bờ, anh sẽ không ngại để bà ta sống ở đây.
Quan trọng hơn là bây giờ Cao Phong hoàn toàn có tự tin có thể khiến Kiều Thu Vân không nảy sinh mưu đồ khác.
“Ông xã, sao đột nhiên anh lại nghĩ thông suốt vậy? Anh có bằng lòng đón nhận mẹ em không?” Kim Tuyết Mai nhẹ giọng hỏi.
Cao Phong lắc đầu cười, sau đó nắm lấy bàn tay của Kim Tuyết Mai, từ từ kéo cô đi đến bên giường rồi ngồi xuống.
“Tuyết Mai, em không biết sao? Khi em biến bản thân trở nên lớn mạnh, em sẽ không sợ hãi bất kỳ điều gì.”
Câu nói của Cao Phong mạnh mẽ và tự tin đến nỗi ngay cả Kim Tuyết Mai cũng rung động.
“Anh đã lớn mạnh rồi sao?” Kim Tuyết Mai trầm ngâm.
“Tất nhiên!” Cao Phong khẽ gật đầu nói: “Những chuyện mà trước đây dì Vân đã làm cũng chỉ vì muốn đứng cao hơn, bám vào quyền lực lớn hơn.”
“Bây giờ, anh là thế lực lớn nhất Việt Nam, nếu bà ta không bám vào anh thì còn bám vào ai nữa?” Cao Phong cười một cách kiêu ngạo.
“Xì!” Kim Tuyết Mai không nhịn được cười, nói: “Anh chỉ có giỏi chém gió thôi!”
“Anh không chém gió! Bên phía thủ đô anh đã tính cả rồi. Ngoại trừ nhà họ Đặng anh không hiểu rõ lắm, còn mấy dòng họ lớn khác, không nhà nào có thể thắng anh.”
“Dưới gối gia chủ nhà họ Diệp không có con cái, hơn nữa lại có tình cảm đồng chí đồng đội với cha em. Đương nhiên ông ấy sẽ giúp chúng ta.”
“Đợi anh đánh thắng thành phố Đà Nẵng cộng với Thành phố Hà Nội và thị trấn Biển Đông, như vậy anh đã nắm giữ ba thành phố trọng điểm rồi. Tới lúc đó, không ai có thể vượt mặt chồng em.”
Ở trước mặt Kim Tuyết Mai, Cao Phong không hề che dấu bất cứ điều gì.
Nghe Cao Phong nhắc đến thành phố Đà Nẵng, Kim Tuyết Mai lập tức im lặng.