Dòng họ lớn coi trọng lợi ích, căn bản là sẽ không vì một người không quen biết mà có hành động đắc tội với nhà họ Lê ở Thủ đô.
“Bác Phúc, tôi hy vọng bác có thể giúp anh ấy một chút.” Lâm Hướng San đi tới trước mặt lão già, sau đó kéo lấy cánh tay của ông ta mà nói.
“Dám hỏi cô chủ, cậu ta là ai?” Bác Phúc bình thản mà lạnh nhạt hỏi lại.
“Anh ấy… Anh ấy là bạn của tôi.” Lâm Hướng San bị câu hỏi của bác Phúc làm cho sửng sốt một chút, sau đó một lát mới trả lời được.
Bác Phúc nghe xong thì khẽ gật đầu, nói: “Nhưng mà cậu ta cũng không phải là bạn của nhà họ Lâm.”
“Ai nha bác Phúc, từ khi còn bé thì bác đã là người hiểu và thương tôi nhất rồi, bác mau chóng giúp đỡ cho anh ấy một chút đi mà!” Lâm Hướng San lấy chiêu đòn chí mạng của bản thân ra, nắm chặt lấy cánh tay của bác Phúc, không ngừng lắc.
Trong lòng của bác Phúc không biết làm sao trước chiêu trò cầu xin này của Lâm Hướng San, cuối cùng cũng khẽ gật đầu một cái, nói: “Vậy thì phải xem giá trị của cậu ta có đáng giá để cho nhà họ Lâm của chúng ta trợ giúp cậu ta hay là không.”
Nghe được những lời này của bác Phúc, Lâm Hướng San cũng biết được bản thân mình không thể nói thêm được điều gì nữa, chỉ có thể lè lưỡi một cái rồi ngoan ngoãn giữ yên lặng.
“Cao Vũ, tao thật sự còn cho rằng là mày muốn núp sau lưng của một người phụ nữ mà không dám ra mặt cơ đấy.” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, châm biếm nói.
Cao Phong cũng nở một nụ cười nhạt giống như vậy, sau đó nhấc chân sải bước đi ra, đối mặt với mấy chục người mang theo vũ khí nhưng mà dáng vẻ của anh vẫn không có nửa điểm kinh ngạc hay hốt hoảng.
“Chỉ cần nói cái tên Cao Vũ của tôi ra bên ngoài, tất cả người trong thiên hạ này đều sẽ cúi mình xưng thần, cần gì phải núp ở phía sau lưng của một người phụ nữ cơ chứ?”
“Anh nói lời như vậy thì đúng thật là buồn cười.” Giọng điệu của Cao Phong vô cùng bình tĩnh, nhưng lại hàm chứa nguồn sức mạnh to lớn đến không thể tưởng tượng ra được, tựa như những lời này là sự thật vậy, khiến cho tinh thần của rất nhiều người đều rơi vào trong sự chấn động không thôi.
Bác Phúc cũng giống như vậy, hơi hơi híp mắt lại, sau đó gật đầu nói: “Người trẻ tuổi này cũng có chút vốn liếng, con mắt kết bạn của cô chủ cũng đã tinh tường lên được không ít.”
Sau khi nghe được những lời này của bác Phúc, Lâm Hướng San không biết là chính mình nên cảm thấy vui mừng hay là nên cảm thấy nghẹn họng không biết phải nói điều gì.
“Tao thấy người buồn cười chính là mày mới đúng, còn người trong thiên hạ đều cúi mình xưng thần, với mày thì xưng thần ở chỗ nào?” Lê Tiểu Quyền đưa tay chỉ vào Cao Phong, sau đó tức miệng mắng to.
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi từ trên bậc thang xuống, khuôn mặt vẫn chỉ hiện lên một vẻ vô cùng dửng dưng.
Tựa như cho dù là ở sau lưng của Lê Tiểu Quyền lúc này đang có ngàn quân vạn mã đang đứng thì cũng đều không thể khiến cho anh có nửa điểm sợ hãi vậy.
“Người ở tầng lớp thấp kém thì phải có sự giác ngộ của người ở tầng lớp thấp kém.” Ánh mắt của Lê Tiểu Quyền nhìn chằm chằm vào Cao Phong, sau đó đưa tay chỉ vào chiếc xe ở phía bên cạnh, nói: “Cũng giống như là một chiếc xe như vậy, cũng là thứ đồ mà cả đời này của mày cũng không thể nào có thể tưởng tượng ra được.”
“Nói cho tao biết, mày thì lại có tư cách gì mà dám nghênh ngang đùa bỡn ở trước mặt của Lê Tiểu Quyền tao?”
Nghe được lời nói này của Lê Tiểu Quyền, Cao Phong chậm rãi dừng bước chân lại, sau đó nhìn lướt qua chiếc xe Maserati màu xanh da trời kia.
“Maserati? Loại xe này, hình như là tôi đã từng đập nát một chiếc.” Cao Phong đột nhiên nhớ tới, ban đầu chiếc xe kia của Vũ Hoàng Minh cũng chính là một chiếc Maserati.
Kết quả là lại bị chính mình đập hỏng thành phế liệu ngay tại chỗ, cho nên thù oán giữa bản thân với Vũ Hoàng Minh mới càng ngày càng trở nên gay gắt.
Một lời nói này của Cao Phong đã làm tuôn trào ra hàng nghìn tầng sóng, trong nháy mắt đã đưa tới một loạt những tiếng bàn luận đến từ những người xung quanh.
Mà sau khi Lê Tiểu Quyền tỉnh lại từ trong trạng thái ngây ngẩn, thì lại lập tức ha ha cười to.
“Ha ha ha, cái tên thấp kém ở tầng dưới của xã hội giống như mày, thứ mà mày thấy được cũng chưa chắc đã là loại xe này, mày con mẹ nó vẫn còn dám nói là đã từng đập nát loại xe này ở trước mặt của tao?”
“Mày có biết chiếc xe này của tao trị giá bao nhiêu tiền hay không? Tao nói cho mày biết, có bán chính bản thân mày đi thì cũng không mua nổi đâu!”
Cao Phong nghe xong thì chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó nói: “Bất kể bao nhiêu tiền, đập nát rồi thì cũng chính là đập nát rồi.”
“Được! Có can đảm! Mày cũng đừng nói là tao bắt nạt mày!”
“Bây giờ tao sẽ nói cho mày biết, chiếc xe này của tao sau khi được mua thêm thiết bị cải trang, tổng chi phí tất cả là mười một tỷ sáu trăm triệu, nếu như mà mày có gan, có sức thì bây giờ ngay lập tức đập nát nó đi!” Lê Tiểu Quyền đưa tay chỉ vào chiếc xe kia rồi hô.