Cao Phong vô cùng ngạc nhiên và kinh hãi, bây giờ trẻ con có thể nói dối trong chớp mắt như vậy sao? “Cao Phong đầu óc cậu có bị bệnh không? Cậu dựa vào cái gì đánh cháu trai của tôi hả?” Người phụ nữ trung niên này quay đầu trừng mắt Cao Phong ngay lập tức.
Xung quanh đó có mấy chục người bà con thân thích cũng chạy ra rồi xúm lại mà chỉ chỏ Cao Phong.
Kim Tuyết Mai vội vã giải thích: “Dì Phương Anh, Cao Phong không có đánh cháu bé, thật sự anh ấy không đánh Có!”
Dương Phương Anh cười lạnh lẽo, bà ta nói rằng: “Không có đánh sao? Làm sao cháu của dì có thể nói dối được? Cháu của dì chưa bao giờ nói dối!” Đứa bé kia lén lút nhìn Cao Phong một chút, trong mắt của nó loé ra vẻ đắc ý, rồi nó tiếp tục gào khóc, mặc dù không có nước mắt chảy ra nhưng âm thanh của thằng nhóc này lại không hề nhỏ chút nào.
Cao Phong khẽ lắc đầu, Dương Phương Anh này không biết dạy con cháu sao mà lại nuôi ra một đứa cháu ngỗ nghịch và mất dạy như thế này. Nếu sao này có con, anh sẽ không bao giờ để cho con của mình hỗn hào như vậy đâu.
“Cao Phong, cậu đừng có mà lên mặt? Cậu ở nhà của Thu Vân, ăn đồ ăn thức uống của Thu Vân, bây giờ cậu còn đánh cháu trai của người thân của Thu Vân sao?”
“Đúng vậy rồi, trẻ con nó không biết gì nên mới vô tình mắc lỗi thôi, nói nó một hai câu là được rồi. Tại sao cậu ta phải đánh nó chứ?”
“Loại bám váy đàn bà chính là loại bám váy đàn bà mà thôi, chuyện bắt nạt trẻ con như thế này cũng làm ra được sao? Đúng là hèn hạ mà!”
Một đảm bà con thân thích lại được dịp chỉ trích Cao Phong.
Dương Phương Anh nghe xong mấy lời đó thì càng tức giận hơn, bà ta nhìn Cao Phong rồi nói liên mồm: “Có phải là bởi vì ban nãy tôi vừa nói cậu nên cậu mới ghi hận, ban nãy ra tay đánh cháu tôi để trả thù đúng không?”
“Cậu tức giận thì cậu cứ tính số với tôi đây này, là đàn ông đàn ang sao có thể trút giận nên đầu một đứa trẻ chứ? Cậu có phải là đàn ông nữa không vậy?”
Kim Tuyết Mai không ngừng giải thích, thậm chí cô còn hỏi cả mấy đứa trẻ đang chơi gần đó, nhưng Dương Phương Anh vẫn chẳng hề bận tâm, bà ta cứ khăng khăng khẳng định rằng cháu trai của bà ta vô tội.
“Bên trong biệt thự này, chỗ nào cũng đã lắp đầy đủ camera. Tôi không đánh đứa trẻ này, bây giờ đi hỏi người quản lý camera để lấy video ban nãy ở đây xem là mọi người sẽ thấy sự thật thôi.” Cao Phong bình tĩnh, anh đưa tay chỉ vào một chiếc camera ở cách đó không xa.
Âm thanh xung quanh đều biến mất, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía chiếc camera kia.
Người quản lý video sẽ không nói khoác, rốt cuộc Cao Phong có đánh đứa trẻ kia hay không thì chỉ cần mọi người cùng xem video là có thể biết rõ ràng.
Vì thế mà rất nhiều người đều im lặng, họ muốn đến tìm người quản lý camera để xem lại đoạn video kia.
Thế nhưng Dương Phương Anh lại không hề muốn như vậy. Dương Phương Anh trừng mắt nhìn Cao Phong. Bà ta hét ầm lên như Chí Phèo ăn vạ “Cậu có ý gì? Ý cậu là cháu trai của tôi nói dối thật sao? Tôi nói lại một lần nữa, cháu của tôi chưa bao giờ nói dối! Nó nói cái gì thì chính là cái đó!”
“Cao Phong, cậu đánh cháu của tôi rồi mà còn không thừa nhận, ngày hôm nay tôi muốn xem xem Thu Vân sẽ nói thế nào để bảo vệ cậu nữa đây!”
“Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng có nhà họ Kim che chở cho cậu thì cậu có thể muốn làm gì thì làm! Cậu chỉ là một thằng con rể tới ở nhờ, còn con trai của tôi là nhân viên cấp cao trong công ty đấy, con trai tôi mà biết chuyện này, chắn nó sẽ đánh cho cậu một trận nhừ tử!”
Vào lúc này, Kiều Thu Vân cũng đi tới, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thu Vân, em có một thằng con rể tốt thật đấy! Vừa nãy chị chỉ nói cậu ta có thể lấy được Tuyết Mai là cậu ta đã tu luyện được tám đời mới được, kết quả thì sao, em có đoán được không, cậu ta không nói gì mà âm thầm đánh cháu trai của chị cho hả giận!”
“Đánh cho cháu trai của chị khóc mãi không ngừng thể này, thật là quá đáng mà! Thu Vân, lần này em phải cho chị một lời giải thích chính đáng” Dương Phương Anh quay đầu nhìn về phía Kiều Thu Vân rồi nói.
Kiều Thu Vân nghe vậy, sắc mặt của bà ta cũng rất khó chịu, quay đầu nhìn về phía Cao Phong, bà ta lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mẹ, là Hồ Nhỏ cầm đồ uống rồi đổ lên bên trên mặt trên của chiếc đàn Piano, Cao Phong chỉ ôm nó xuống rồi dạy bảo nó mấy câu mà thằng bé đã khóc ầm lên rồi” Kim Tuyết Mai đau đầu giải thích lại.
Mọi người nghe vậy thì đều ngạc nhiên, họ quay đầu nhìn về phía bộ đàn Piano kia.
Trên bộ đàn Piano trắng muốt kia, mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy nước chanh và vết bùn bị dính lại. Ai có hiểu biết đều có thể nhìn ra được rằng chiếc đàn
Piano này có giá trị không hề nhỏ chút nào! “Chiếc đàn Piano này kỵ nước nhất, thổi không thể thổi, sưởi cũng không thể sưởi, một khi nước vào sẽ dẫn đến tình trạng loạn âm, đến lúc đó chỉ có thể vứt Piano đi mà thôi.”
“Vậy thì thế nào, không phải chỉ là một chiếc đàn Piano rách nát sao? Có thể thôi mà cũng phải đánh trẻ con hả?”
“Đây không phải là đàn Piano rách đâu, đừng có mà nói linh tinh, tôi thấy bộ này cũng đắt đỏ lắm đấy.”