Trợ lý Trương đợi một lát, thấy Cao Phong không nói gì thì chủ động hỏi một câu.
“Không, anh cứ làm tốt ba yêu cầu này là được.”
“Anh phải nhớ cho kỹ, đây là một lần cuối cùng tôi tin tưởng anh, nếu như anh lừa gạt tôi thì sau này Cao Phong tôi có làm gì, anh cũng không có tư cách nhúng tay vào nữa.”
Cao Phong dừng lại một chút rồi dùng giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo.
“Anh yên tâm đi, tôi đã hiểu rồi.”
“Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành ba yêu cầu của anh!”
Trợ lý Trương gật đầu thật mạnh, vỗ ngực bảo đảm với Cao Phong.
Cao Phong nhìn trợ lý Trương, gần nửa phút sau mới chậm rãi xoay người nhìn mọi người ở phía sau.
“Đội Huyết Đao, binh đoàn của Hoa Hồng và một trăm ngàn người của Tuấn Hạo, tổng cộng là ba trăm ngàn người phòng thủ Tây Vực.”
“Những người khác trở về Nam Cương và đi trấn thủ Cảnh Đông.”
Cao Phong lập tức ra lệnh với mọi người.
Trợ lý Trương thấy vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Chỉ thấy trợ lý Trương lau trán một cái, sau đó nói với Cao Phong: “Trước hết cứ như vậy đi.”
“Tôi đi về trước đây, một khi có tin tức gì về Kim Tuyết Mai, tôi sẽ nói với anh đầu tiên!”
Cao Phong khẽ gật đầu, ý bảo trợ lý Trương rời đi.
Trợ lý Trương lập tức dẫn người về.
Đến nước này, đã nói bảo đảm thì phải làm cho xong.
Trợ lý Trương biết tính cách của Cao Phong, nếu anh đồng ý thì chuyện này cũng coi như đã được xác định.
Cho nên, anh ta cũng không lo lắng Cao Phong sẽ lật lọng.
“Tông Trạch! Cậu dẫn một trăm ngàn chiến sĩ Phong Hạo còn dư lại trở về Nam Cương đi.”
“Bên Nam Cương chỉ có Mạnh Tuấn Phi thôi, cậu trở về xem đi.”
Cao Phong nhìn Liễu Tông Trạch, lập tức ra mệnh lệnh.
“Mẹ nó! Anh Phong muốn đuổi tôi đi à?”
Liễu Tông Trạch tự nhiên thấy khó chịu trong lòng, lập tức từ chối.
“Cậu có thể phân rõ thế cục, trở về đi.”
Cao Phong không muốn giải thích quá nhiều, chỉ xua tay nói.
Liễu Tông Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, có đôi khi anh ta hy vọng đầu óc của mình nên giống như Long Tuấn Hạo thì tốt hơn.
Bởi vì có rất nhiều chuyện Cao Phong sẽ cẩn thận giải thích cho Long Tuấn Hạo, còn đối với Liễu Tông Trạch anh ta thì Cao Phong chỉ nói một câu.
Bởi vì Cao Phong biết chỉ số thông minh của Liễu Tông Trạch, có rất nhiều chuyện tạm thời anh ta không nghĩ ra nhưng chỉ cần Cao Phong tùy tiện nhắc một chút là anh ta có thể lập tức tỉnh ngộ.
Mà với Long Tuấn Hạo, đương nhiên phải giải thích kỹ càng tỉ mỉ, nếu không sẽ dễ dàng bị anh ta hiểu lầm.
“Liễu Tông Trạch! Con mẹ nó cậu đừng có thắc mắc! Anh Phong bảo cậu làm gì thì cậu cứ làm đi, biết chưa?”
Long Tuấn Hạo ngồi trong xe thò đầu ra, la lên về phía bên này.
“Tôi biết, không cần cậu lắm miệng, cậu im đi!”
Liễu Tông Trạch bực bội xoa mặt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với Cao Phong.
Rất nhanh sau đó, Liễu Tông Trạch lập tức kêu gọi một trăm ngàn binh lính tiếp tục xuất phát về phía Nam Cương.
Mà Cao Phong dẫn theo ba trăm ngàn người còn lại bắt đầu trở về.
Dù sao Cao Phong cũng không thể dẫn theo quá nhiều người đóng quân ở Tây Vực.
Ngay chính bản thân anh cũng hoàn toàn không thích nơi này.
Kim Tuyết Mai bị mất tích ở Tây Vực.
Cho nên hai chữ Tây Vực giống như một bóng ma trong lòng Cao Phong.
Chỉ cần anh còn ở đây một ngày thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy khó chịu, vẫn luôn lo lắng cho Kim Tuyết Mai.
Và cũng bởi vì Tây Vực vừa mới bình phục, nếu không anh và một trăm ngàn chiến sĩ Phong Hạo sẽ không ở lại.
Sau này nếu thế cục ở đây vững vàng hơn, chắc chắn Cao Phong sẽ dẫn người đi, toàn bộ Tây Vực sẽ giao cho đội Huyết Đao xử lý.