‘Em đoán chừng, những người nên tụ hội đều đã tụ lại với nhau.’
Long Tuấn Hạo hô hấp dồn dập, sau đó đi tới trước mặt Cao Phong nói.
Cao Phong khẽ gật đầu, cất bước đi xuống xe.
Lúc này, trong tầm mắt bọn họ đã không thấy được bóng dáng đám cường đạo Tây Vực.
Bởi vì ở nơi cách bọn họ chừng ba cây số xuất hiện một khu đồi núi.
Khu đồi núi không thể so với bình nguyên.
Trên vùng bình nguyên mênh mông vô bờ, dù cách mười km cũng có thể thấy bóng dáng đối phương.
Thế nhưng khu vực đồi núi ngoài đất bằng còn có rất nhiều đồi nhỏ.
Cứ như vậy, tầm mắt đám người Cao Phong đã bị che phủ triệt để.
“Khi bọn chúng tụ chung tới một chỗ cũng là lúc đại chiến triệt để bùng nổ.”
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nhìn về phía xa xa.
“Đúng vậy! Nên bùng nổ.”
Long Tuấn Hạo gật đầu, trong mắt rất yên tĩnh.
“Các anh em nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, thời gian là nửa giờ.”
Cao Phong dừng một chút sau đó hạ lệnh.
“Rõ!”
Đám người đồng loạt lên tiếng trả lời, sau đó đều khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Mọi người tự lấy ra đồ ăn nước uống mình mang theo, bắt đầu nhanh chóng ăn uống nghỉ ngơi.
“Anh Phong, tuy rằng em nói như vậy có chút điềm xấu, nhưng em vẫn muốn nói.”
“Anh nói xem, liệu chúng ta còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không?”
Long Tuấn Hạo lấy một bình nước ra đưa cho Cao Phong, sau đó bản thân anh ta cũng uống một ngụm, nói.
Vừa nghe thấy câu hỏi này, Cao Phong lại yên tĩnh hẳn.
Mấy giây sau Cao Phong mới mở nắp bình, uống một ngụm nước, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.
“Anh không biết.”
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, trong mắt xuất hiện một chút mờ mịt.
Long Tuấn Hạo nghe vậy sửng sốt, hơi kinh ngạc liếc nhìn Cao Phong.
Dựa vào hiểu biết của anh ta với Cao Phong, cho tới nay Cao Phong vẫn luôn tự tin vô cùng, mọi chuyện đều được định liệu trước, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của anh.
Ban đầu khi ở Nam Cương, cho dù anh bị người đuổi giết không rõ sống chết, cho dù anh bị đuổi giết phải chạy trốn tới Cảnh Đông.
Nhưng anh vẫn không kinh hoảng chút nào, lòng tin cũng không hề giảm thiểu.
Anh đã nói đánh tan Nam Cương, như vậy nhất định sẽ đánh tan Nam Cương.
Thế nhưng lúc này thoạt nhìn Cao Phong lại rất không tự tin, trong ánh mắt cũng tràn đầy mờ mịt và do dự.
“Anh Phong, anh đừng đùa, anh như vậy khiến em sợ đấy.”
“Ai cũng có thể sợ, nhưng anh không thể sợ.”
“Nếu như anh luống cuống, chúng ta thực sự xong đời.”
Long Tuấn Hạo buông bình nước xuống, cực kỳ chăm chú nhìn Cao Phong.
Ánh mắt Cao Phong hơi dại ra, cứ như vậy nhìn về phía xa.
Đao thép được đặt bên cạnh, tản ra từng luồng sáng.
“Thế nhưng chúng ta đã san bằng hơn một trăm doanh địa.”
“Anh vẫn chưa thể tìm được Tuyết Mai.”
“Thậm chí ngay cả chút bóng dáng của cô ấy, ngay cả một chút tung tích của cô ấy anh cũng chưa tìm được.”
“Anh hơi sợ, anh sợ cho dù anh có đi tới điểm kết thúc vẫn không thể tìm được cô ấy.”
“Anh cũng sợ, sợ đám các em phải chịu chết vô ích với anh.”
Cao Phong đặt bình nước xuống, hai tay chống sau người ngẩng đầu nhìn bầu trời tự lẩm bẩm.
“Anh sợ cây búa!”
“Chúng em không hối hận, những chuyện khác anh đừng lảm nhảm.”
Long Tuấn Hạo phiền não chà xát gương mặt, sau đó uống sạch ngụm nước trong tay.
Cao Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía đám đàn ông đang khoanh chân ngồi ở phía sau.