Bên trong bệnh viện, tất cả nhân viên y tế, từ trên xuống dưới, đều vui mừng tiễn Cao Phong xuất viện.
Trên hành lang vô số bệnh nhân, đều đứng ở nơi lan can, hướng về phía Cao Phong mọi người, dùng ánh mắt thay lời đưa tiễn.
“Anh Phong, cô Tuyết Mai, mời lên xe!”
Một tên vệ sĩ mang kính mát màu đen, lúc này kéo cửa xe ra, thái độ rất cung kính.
Cao Phong cười gật đầu, cầm bàn tay Kim Tuyết Mai, chuẩn bị để cho Kim Tuyết Mai lên xe trước.
“Brừm brừm brừm!”
Ngay lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền tới tiếng máy nổ dồn dập.
Ngay sau đó, hai chiếc xe màu trắng, trên kính chắn gió dán giấy thông hành đặc biệt, tốc độ không chậm chạy nhanh đến.
Nhân viên an ninh Bệnh viện, căn bản không dám có nửa điểm ngăn trở, liền nâng thanh chắn cho đi.
“Két! Két!”
Dưới con mắt mọi người, hai chiếc xe thắng gấp, chắn trước mặt đoàn xe.
Thấy hai chiếc xe, tim tất cả mọi người, cũng tự nhiên chùng xuống.
Nên tới, vẫn phải tới.
“Cao Phong, Tuyết Mai, các người đi trước, tôi tới đối phó.”
Diệp Thiên Long lúc này nhíu mày, sau đó bước liền tiến lên.
“Không sao, tôi nói chuyện với bọn họ.”
“Xem thử bọn họ, đến tột cùng muốn làm gì.”
Cao Phong đỡ Kim Tuyết Mai vào xe, sau đó chậm rãi xoay người nói.
“Cao Phong…” Kim Tuyết Mai có chút bận tâm kêu một tiếng.
“Không sao, có thể nói thì nói, không thể nói cũng được.”
“Nếu như không được, nơi này không tha cho chúng ta, chúng ta đi ra nước ngoài đi.” Cao Phong mỉm cười, an ủi Kim Tuyết Mai một câu.
“Được, anh đi đâu em đi đó.” Kim Tuyết Mai lúc này trịnh trọng gật đầu, biểu đạt thái độ.
Cô không muốn bởi vì mình, để cho lúc Cao Phong nói chuyện làm việc bị phân tâm.
Cho nên, biểu đạt thái độ trước, đó là việc vô cùng quan trọng.
“Được !”
Cao Phong gật đầu, sau đó chủ động bước, hướng hai chiếc xe kia đi tới.
Đám người Diệp Thiên Long, cũng yên lặng đi theo sau lưng Cao Phong.
Cửa hai chiếc xe mở ra, mấy người thanh niên mặc quần áo màu đen đặc thù, thần sắc cương nghị bước xuống.
“Trung tướng Long!”
Mấy thanh niên không nói hai lời, đi trước hướng về phía Diệp Thiên Long, chào theo quân lễ.
Diệp Thiên Long giơ tay đáp lễ, khẽ cau mày, nhìn Cao Phong, cũng không gấp nói chuyện.
“Cao Phong, chúc mừng anh hết bệnh xuất viện.”
Trong đó một thanh niên thu hồi ánh mắt, vừa nhìn về phía Cao Phong.
Thần sắc dửng dưng, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh.
“Cám ơn.” Cao Phong khẽ gật đầu.
“Nếu anh đã xuất viện, vậy có một số việc, cũng tới lúc phải xử lý, thế nào?”
Thanh niên áo đen không nói nhảm, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Cao Phong yên lặng mấy giây, sau đó nói: “Có thể cho tôi chút thời gian hay không?”
Thanh niên áo đen không nói gì, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Cao Phong.
Không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
“Tôi còn có một vài chuyện chưa xử lý xong.”
“Bằng không, trong lòng tôi có khúc mắc, không thể đi cùng các người.”
Giọng Cao Phong, cũng vô cùng bình tĩnh, không gấp, cũng không có uy hiếp, thương lượng hòa thanh hòa khí.
Thanh niên áo đen vẫn không nói chuyện, bất quá trong lòng chính là có chút không biết làm sao.
Nếu đổi thành người khác, bọn họ phụ trách tới thi hành nhiệm vụ, không nói hai lời trực tiếp cưỡng ép mang đi.
Nhưng, đối mặt với Cao Phong, không được.
Cao Phong là ai?