Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2946

Hôm qua liên tục chiến đấu, còn phải một mình đấu với hơn mười người, cộng thêm áp lực trong lòng làm cho Cao Phong thật sự rất mệt mỏi.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, lúc này trạng thái tinh thần của Cao Phong đã trở lại bình thường.

Nhìn nắng ấm ngoài cửa sổ, trong lòng Cao Phong trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

“Phù!”

Cao Phong thở phào một hơi, từ trên giường nhảy xuống, tỉnh táo vô cùng.

Duỗi lưng một cái, khớp toàn thân kêu lên “răng rắc”, âm thanh giòn giã như là đổ đậu xuống ống tre.

Thật thoải mái!

“Cậu Kình Thiên, cậu tỉnh rồi sao?”

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới giọng nói rụt rè của một cô gái.

“Vào đi.” Cao Phong sửng sốt một chút, sau đó phất tay áo nói.

“Được rồi, cậu Kình Thiên.”

Ngoài cửa lại truyền tới tiếng nói, sau đó một cô gái đi vào.

Cô gái này mặc quần áo người làm của nhà họ Cao, trong tay đang bưng chậu rửa mặt, bên cạnh treo khăn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta hơi kích động.

Cô ta khoảng chừng ba mươi tuổi, vẻ bề ngoài không quá xinh đẹp nhưng cũng có nét riêng.

“Chị Lan?” Cao Phong thấy thế thì sững sờ, hơi kinh ngạc kêu lên một tiếng.

“Cậu Kình Thiên, cậu đừng gọi Như Lan như vậy, Như Lan chỉ là người làm thôi…”

Như Lan có chút ngượng ngùng phất tay, sau đó liền chuẩn bị hầu hạ Cao Phong rửa mặt.

Cao Phong nhịn không được bật cười.

Như Lan vẫn luôn chăm sóc Cao Phong.

Cao Phong vẫn còn nhớ rõ, hình như vào lúc anh khoảng mười hai mười ba tuổi, Như Lan đã đến để phụ trách chăm sóc đời sống hàng ngày cho Cao Phong.

Mãi cho đến khi Cao Phong rời khỏi nhà họ Cao, đều là cô ta chăm sóc cho anh.

Vô cùng tận tâm, chưa bao giờ oán giận anh nửa lời.

Cho nên đối với Như Lan, đương nhiên Cao Phong không hề ghét bỏ.

“Không sao đâu, Chị Lan, để tôi tự làm cho.”

Cao Phong cười nhạt một tiếng, sau đó nhận lấy chậu rửa mặt tự mình rửa mặt.

Như Lan có chút bất đắc dĩ, cô là người làm thoải mái nhất trong nhà. Trước giờ Cao Phong rất tự lập, xưa nay không hề làm phiền cô ta.

“Mấy năm nay chị vẫn khỏe chứ?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.

“Cũng tốt lắm. Sau khi cậu Kình Thiên đi rồi thì tôi ra bếp sau phụ việc, không hầu hạ ai trong nhà nữa.”

“Đêm qua, sau khi ông Quân nói với tôi sau này hãy tiếp tục chăm sóc cậu, Như Lan rất vui.” Như Lan nói một câu thật lòng.

“Được.” Cao Phong cũng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc trước khi anh bị ép rời khỏi nhà họ Cao, thật ra cũng không có mấy ai thật lòng giúp đỡ anh.

Nhưng Cao Phong cũng không oán trách gì.

Rốt cuộc thì bọn Như Lan cũng chỉ là những người làm trong nhà, cho dù muốn làm gì cũng là có lòng mà không có lực.

“Chị Lan cũng không còn trẻ nữa, nếu gặp được người mình thích thì có thể nói với ông Quân.”

“Chị đã cố gắng rất nhiều vì nhà họ Cao. Chắc chắn nhà họ Cao chúng tôi sẽ giúp đỡ chị trên phương diện này.” Cao Phong hứa.

Như Lan sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói: “Cậu Kình Thiên, Như Lan cảm thấy ở nhà họ Cao thôi đã tốt lắm rồi, tạm thời không có ý khác.”

Cao Phong nhẹ gật đầu không nói gì thêm, rửa mặt xong thì thay quần áo sạch rồi đi ra ngoài cửa.

Như Lan vội vàng đi vào trong, tỉ mỉ quét dọn.

Cao Phong đi ra ngoài cửa, bên ngoài là mặt trời chói chang, thời tiết sáng sủa.

Trải qua một trận mưa lớn vào tối hôm qua, bầu trời như đã được gột rửa sạch sẽ.

Cho nên bầu trời lúc này xanh thẳm vô cùng.

Trời xanh thăm thẳm, ánh nắng tươi sáng.

Làm cho tâm trạng của con người trở nên rất tốt.

Cao Phong hít sâu một hơi, toàn thân thoải mái, tinh thần sáng sủa.

Được nước mưa gột rửa, mùi máu tươi ở trên đảo trung tâm nhà họ Cao hầu như cũng đã biến mất, không còn dấu vết.
Chương 2947
Trong không khí lảng vảng mùi bùn đất, vẫn còn mang theo mùi mưa làm cho người ta không nhịn được mà hít vào thật sâu.
Cao Phong giẫm lên con đường nhỏ được lát đá xanh, đi về một nơi xa.
Lúc này, Long Tuấn Hạo đang cùng vô số chiến sĩ Đế Phong vội vàng làm gì đó.
Làm cho Cao Phong dở khóc dở cười hơn là, Long Tuấn Hạo kiếm một cái nón bảo hộ không biết từ đầu ra, chụp lên đầu.
Cái đầu trọc sáng loáng phối hợp với một cái nón bảo hộ như thế, thật sự là rất buồn cười.
Không ai ngờ rằng anh Hạo tiếng tăm lừng lẫy, kẻ địch vừa nghe đã sợ mất mật ở Tam Giác Vàng trước kia lúc này thoắt cái đã trở thành một anh chàng công nhân.
“Con mẹ nó, làm nhanh lên, đến ngày mai anh Vũ phải tiến hành lễ đăng quang rồi.”
“Biết lễ đăng quang là gì không? Chắc chắn là các cậu không biết, không biết cũng đừng hỏi, bởi vì ông đây cũng không biết.”
“Phía bên kia làm nhanh lên đi, vừa hay hôm qua trời giáng một trận mưa nên chúng ta cũng không cần phải cần dụng cụ đào đất, dùng tay đào là được rồi.”
Vết thương trên đùi của Long Tuấn Hạo đã được xử lý xong, anh ta lấy vải quấn vài vòng, khập khễnh đi vòng quanh bốn phía.
“Anh Vũ, tôi hỏi anh một chút? Cái tên đần độn Tuấn Hạo này, có phải là có thiên phú đặc biệt để làm bao công không?”
Liễu Tông Trạch thấy Cao Phong tới, vội vàng đi đến bên cạnh Cao Phong, dở khóc dở cười nói.
“Là một người có tiềm lực đấy.” Cao Phong cũng có chút buồn cười.
Cao Phong còn nhớ lúc mình mới quen Long Tuấn Hạo, cảm thấy mặc dù tên này có chút ngỗ ngược nhưng vẫn rất bá đạo.
Đặc biệt là khi anh ta đối phó với tập đoàn Thiên Long và thời điểm đối đầu với mình, phương pháp quá xảo quyệt cầu kỳ, sử dụng tầng tầng lớp lớp thủ đoạn.
Bây giờ rốt cuộc anh đã hiểu ra, cái gì gọi là con người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài.
Long Tuấn Hạo nào chỉ là một con hổ, thật ra anh ta còn là một con hổ lớn.
Cái gì cũng tốt, nhưng bình thường anh ta lại giấu đi, không thể hiện ra trên người.
Có điều đây cũng là một loại khả năng, chính anh ta lựa chọn cách sống như vậy.
“Chắc anh Vũ không biết, Tuấn Hạo nói, anh ta bảo tính cách đó của mình là lạc quan vô tư, sống như vậy sẽ không mệt mỏi.” Liễu Tông Trạch lắc đầu nói.
Cao Phong cười gật đầu nói: “Đây cũng là một phong cách sống.”
“Phong cách cái gì, tôi thấy anh ta chính là một con hổ, mỗi ngày đều sống thật thờ ơ sung sướng. Tôi sẽ không học theo anh ta đâu.”
Liễu Tông Trạch chững chạc đàng hoàng nói xong, không đợi Cao Phong trả lời, lấy ra một cái mũ bảo vệ không biết mò ở đâu ra, đội lên đầu “kịch” một cái.
“Bên kia bên kia, nhanh lên đi, phải mau chóng làm xong. Chúng ta còn phải phủ một cái thảm đỏ thật lớn nữa.”
“Ngày mai là ngày anh Vũ đăng quang, nhất định phải làm sao cho bầu không khí thật vui mừng.” Liễu Tông Trạch la lớn.
Cao Phong che mặt im lặng.
Liễu Tông Trạch này còn không biết xấu hổ mà nói Long Tuấn Hạo buồn cười. Trên thực tế hai người bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Tên trọc mà lại đi chê đầu hòa thượng trọc quá.
Cao Phong đi vòng quanh trung tâm hòn đảo trong chốc lát liền nhận được cuộc điện thoại của nhà họ Cao gọi tới từ Bắc Đảo, nói là bà cụ Cao đã tỉnh.
Nghe nói bà cụ Cao tỉnh lại, tâm trạng của Cao Phong liền trở nên rất kích động, không dám chậm trễ chút nào, lập tức đi gọi Lâm Vạn Quân rồi trực tiếp lái ca nô đi về phía Bắc Đảo.
Tình huống hiện tại của bà cụ Cao rất không ổn định.
Đại đa số thời gian bà đều ở trong trạng thái ngốc nghếch, rất ít khi bà tỉnh táo, cho nên Cao Phong không dám chậm trễ nửa phút thời gian nào.
Trong lòng bà cụ Cao nhất đang định cất giấu rất nhiều bí mật.
Trong lòng Cao Phong vô cùng muốn biết.
“Ông Quân, đợi lát nữa đến Bắc Đảo, ông cũng nên để bác sĩ kiểm tra một chút đi.” Cao Phong trầm giọng nói.
“Chuyện này, được rồi.” Lâm Vạn Quân dừng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Trong lòng Cao Phong thấp thỏm không thôi, không nhịn được mà nắm chặt tay lại một chút.
Trong lòng của bà cụ Cao rốt cuộc đang cất giấu bí mật to lớn gì?
Chương 2948
Bà ta kiên trì lâu như vậy, cấu trúc của não bộ vẫn chưa bị thuốc phá hủy hoàn toàn, bà ta muốn nói cho Cao Phong biết chuyện gì đây?
Chỉ cần bà ta tỉnh lại, tất cả mọi chuyện sẽ có đáp án.
Giờ phút này.
Ở đảo Bắc của nhà họ Cao, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Mười mấy người bác sĩ đều đang vây quanh ở trong phòng, còn có rất nhiều y tá đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Hai người bác sĩ đang khám gì đó cho bà cụ Cao, một trong số các bác sĩ còn đang nói chuyện với bà cụ Cao.
Có điều, ánh mắt của bà cụ Cao vẫn mờ mịt quét qua một vòng, không nói gì hết mà chỉ nhắm mắt lại một lần nữa.
“Có thể nhìn ra được gì không?”
“Tình huống hiện tại của bà cụ như thế nào rồi?” Một bác sĩ trầm giọng hỏi.
“Không có cách gì để xác định, hay là chờ gia chủ Cao Phong đến đây đi.”
“Tôi cảm thấy hình như bà cụ có chút đề phòng chúng ta, cho nên rất khó tiến hành chẩn đoán.” Bác sĩ đang xem dụng cụ khám bệnh vội vàng trả lời một câu.
Mọi người cũng gật đầu, đối với bà cụ Cao mà nói thì bọn họ chỉ là một đám người xa lạ.
Rất nhanh, Cao Phong đã đi vào trong phòng bệnh, ba chân bốn cẳng chạy đến trước giường bệnh.
“Chủ nhà Cao Phong!”
Mười mấy người bác sĩ đều đồng loạt cung kính chào hỏi.
“Bác sĩ trưởng, đi kiểm tra cơ thể cho ông Quân một chút.” Cao Phong khẽ gật đầu, cũng không quên nhắc đến chuyện này.
“Vâng! Tôi sẽ đi ngay.”
Một bác sĩ đeo kính lập tức lên tiếng, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
“Bà, bà ơi?”
Cao Phong vội vàng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đưa tay ra nắm lấy tay của bà cụ Cao.
Bà cụ Cao nghe thấy giọng anh thì chậm chạp mở mắt nhìn Cao Phong một chút, sau khi thấy anh rồi thì chậm rãi mở to hai mắt.
Mấy bác sĩ đứng ở sau lưng Cao Phong vô cùng kích động, vội vàng đi đến trước mặt bà ta quơ quơ tay để xem bà ta có nhận ra không.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, đây cũng coi như là một sự đột phá to lớn trong nghiên cứu của bọn họ.
Bà cụ Cao đã sử dụng thuốc đến ba năm, vậy mà vẫn chưa bị nguy hiểm đến tính mạng.
Chắc chắn đây là một kỳ tích.
Cho nên bọn họ muốn nghiên cứu đề tài liên quan đến phương diện này một chút.
Nếu như bà cụ Cao tỉnh táo lại, có thể nói ra nuối tiếc trong lòng, như vậy sẽ rất có ích cho bọn họ.
“Bà ơi, là cháu, cháu là Kình Thiên đây!”
Lúc này Cao Phong cũng trừng to mắt, tốc độ tim đập của anh trở nên rất nhanh, hơi thấp thỏm hỏi.
“Hửm?”
Đôi mắt của bà cụ Cao hoàn toàn mở ra, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Cao Phong.
Đầu của bà ta không ngừng chậm rãi đung đưa, trông không khác gì những cụ già đã lớn tuổi bình thường.
“Bà ơi, cháu là Kình Thiên, cháu là Kình Thiên đây.”
Trái tim của Cao Phong đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, anh cũng rất mong bà cụ Cao có thể tỉnh táo lại.
Sau đó bà ta sẽ nói ra những chuyện mà bà đang cất giấu trong lòng với anh, không sót một chữ.
“Kình, Kình Thiên…”
Ánh mắt của bà cụ Cao nhìn chằm chằm vào Cao Phong, con ngươi không nhúc nhích, bỗng nhiên bà ta thì thầm trong miệng.
“Đúng! Cháu là Kình Thiên, là cháu trai Kình Thiên của bà đây ạ!”
“Cháu đã trở về, hôm qua cháu trở về đã đánh bại Cao Anh Hạo đấy.”
Cao Phong nắm chặt bàn tay của bà cụ Cao, luôn miệng nói.
Nhưng khi nghe thấy ba chữ Cao Anh Hạo này, bỗng nhiên biểu cảm của bà cụ Cao chấn động, ngay sau đó sắc mặt của bà ta tràn đầy phẫn nộ.
Sau đó, vẻ phẫn nộ kia lại biến thành sợ hãi, dường như cái tên này khiến bà ta rất e ngại.
Chương 2949
Trong lòng Cao Phong đau đớn khó nhịn, liền vội vàng tiến lên một bước, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay của bà ta.
“Bà ơi, không sao, người xấu đều đã… Chết cả rồi.”
“Tự tay cháu giết chết! Báo thù cho ông đấy.”
“Sau này sẽ không có ai dám hãm hại chúng ta nữa, bà đừng sợ.”
Cao Phong vừa chậm rãi vỗ vào mu bàn tay của bà cụ Cao, vừa nhẹ giọng lẩm bẩm trong miệng.
Lời nói này của Cao Phong giống như có một loại ma lực, thậm chí còn hiệu quả hơn cả thuốc an thần.
Mà bà cụ Cao giống như càng nghe càng hiểu, tâm trạng vốn đang kích động của bà dần dần bình tĩnh lại.
Có điều, vẻ mờ mịt bên trong ánh mắt vẫn chưa giảm đi chút nào.
“Bà ơi, bà… Bà có thể nghe hiểu cháu nói chuyện sao?”
“Bà có thể nói chuyện không? Cháu trai có rất nhiều chuyện cần bà giải đáp.” Cao Phong lôi kéo bàn tay của bà cụ Cao, âm thanh rất dịu dàng nói.
Nhưng bà cụ Cao vẫn không không thể trả lời như cũ.
Đôi mắt bà ta cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Cao Phong, nơi sâu nhất trong đáy mắt tràn ngập vẻ mờ mịt vô tận.
Cao Phong không nhịn được mà thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi đỡ bà cụ Cao nằm xuống giường, kéo chăn lên cho bà ta.
Xem ra, cuối cùng thì bà cụ Cao vẫn không tỉnh táo lại được.
Chuyện này có sốt ruột thì cũng không hề có ích gì.
“Bà ơi, bà nghỉ ngơi trước đi nhé, không cần bận tâm về chuyện gì nữa đâu.”
“Cháu trai phải ra ngoài làm một chút chuyện. Bà không cần phải sợ, người xấu đã bị cháu giết hết rồi, cháu đã báo thù cho ông rồi.”
Cao Phong đưa tay vỗ vào bả vai của bà cụ Cao, sau đó thì định đứng dậy rời đi.
“Bộp!”
Ngay lúc này, bỗng nhiên bà cụ Cao xòe tay ra cầm lấy tay của Cao Phong.
“Hả? Bà ơi?”
Cao Phong trừng to mắt vội vàng ngồi xuống lần nữa, trong lòng chờ mong nhìn bà cụ Cao.
“Phượng, phượng hoàng niết bàn, khi sống lại, sẽ hóa rồng rồi mọc ra móng vuốt, rồi sẽ bay lên trời…”
Giọng nói của bà cụ Cao khàn khàn, chậm rãi nói ra câu nói này.
Cao Phong trừng to mắt, không ngừng gật đầu, chờ đợi bà cụ Cao nói tiếp.
Đây là lần thứ hai bà cụ Cao nói câu nói này.
Cao Phong cũng có thể hiểu được đại khái.
Dù là phượng hoàng niết bàn hay là rồng mọc móng vuốt, chắc chắn đều sẽ phải trải qua một quá trình vô cùng đau đớn.
Phượng hoàng niết bàn, nghĩa là phượng hoàng dùng chính ngọn lửa của nó thiêu sống mình đến chết, sau đó sẽ sống lại ở ngay bên trong ngọn lửa thiêu đốt đó, từ đó đạt được sinh mạng vĩnh cửu.
Đó là một loại tinh thần ngoan cường và một loại ý chí dũng cảm phấn đấu kiên trì.
Nếu một con rồng muốn mọc ra năm cái móng vuốt để biến thành rồng thần năm vuốt, đương nhiên là sẽ phải phá vỡ cơ thể để mọc ra những móng vuốt sắc nhọn.
Những quá trình này nhất định đều phải chịu đựng đau đớn và trắc trở.
Cho nên Cao Phong có thể hiểu được đại khái là bà cụ Cao đang nói với mình, phải tiếp nhận trắc trở thì cuối cùng mới có thể bay lên cảnh giới Cửu Thiên.
Mong con hơn người, trông mong con sẽ trở thành phượng hoàng, đây nhất định là mong mỏi của bà cụ Cao đối với Cao Phong.
“Bà yên tâm đi, cháu trai nhất định sẽ không làm phụ lòng mong đợi của bà.”
“Bà ơi, bà còn muốn nói gì không?” Cơ thể của Cao Phong nghiêng về phía trước, nhẹ giọng hỏi.
Nhưng bà cụ Cao không nói thêm gì nữa, chỉ thi thoảng lặp lại câu nói này.
Rất hiển nhiên, bà ta vẫn chưa hề tỉnh táo hoàn toàn.
“Haiz.”
Cao Phong than nhẹ một tiếng, nhìn bà cụ Cao một chút rồi quay người đi ra ngoài, trong lòng anh cảm thấy có chút thất vọng.
Lần này, sau khi hạ cánh ở Thành phố Đà Nẵng, Cao Phong bắt đầu cảm thấy cảm thấy hình như chuyện bí mật của nhà họ Cao càng ngày càng nhiều.
Có một số việc, khi anh chưa đạt đến một độ cao nào đó thì vẫn chưa có tư cách để tiếp xúc.
Chương 2950
Bây giờ Cao Phong đang nắm quyền điều hành nhà họ Cao, đứng ở đỉnh cao của Thành phố Đà Nẵng, ngược lại càng cảm thấy rằng vẫn còn có rất nhiều điều mà anh không hiểu.
Mặc kệ là lời nói của bà cụ Cao hay là chuyện mà Lâm Thục Lan tự nhủ, Cao Phong đều để ở trong lòng, không nhịn được mà cảm thấy có chút bực bội.
“Hầy!”
Cao Phong thở phào một hơi, sau đó tự châm cho mình một điếu thuốc.
Lúc này mười mấy bác sĩ ở trong phòng đã ra ngoài hơn phân nửa, chỉ để lại vỏn vẹn hai bác sĩ để chăm sóc bà cụ.
“Anh nói lại kĩ càng cho tôi về tình huống trước mắt của bà đi.” Cao Phong nhìn chằm chằm vào một bác sĩ ngồi ở trên ghế dài.
“Gia chủ Cao Phong, trạng thái hiện tại của bà cụ đã được xem là rất tốt rồi đấy.”
“Nhưng vẫn phải trải qua một quá trình mới có thể chậm rãi khôi phục được.”
“Trước mắt, tình trạng của bà cụ tương đối bình thường, nhưng chưa thể tiến vào thời kỳ dưỡng bệnh, cho nên chỉ có thể tạm thời giữ nguyên trạng thái này.”
“Trong giai đoạn sau, chúng tôi sẽ sử dụng một số loại thuốc nhẹ để điều trị bổ trợ, hẳn là sẽ có hiệu quả đôi chút.”
Ngữ điệu của vị bác sĩ này cũng không hề có vẻ gì là hoàn toàn chắc chắn.
Cao Phong không nhịn được mà khẽ nhíu mày, phương pháp chữa trị của nhà họ Cao ở Bắc Đảo, cho dù có phóng mắt tìm toàn bộ Việt Nam thì e là cũng không thể tìm ra ai giỏi hơn.
Nếu như nhà họ Cao ở Bắc Đảo bên này mà cũng phải bó tay chịu trói, vậy cũng chỉ có thể đặt hi vọng ở nước ngoài.
“Tôi đưa bà cụ ra nước ngoài được không?” Cao Phong đề nghị.
“Gia chủ Cao Phong, cũng không phải là không thể, có điều hi vọng không lớn đâu.”
“Mặt khác, cá nhân tôi cảm thấy hiện tại cái mà bà cụ cần nhất là tĩnh dưỡng, không nên bôn ba đường dài thì hơn.”
“Thật sự là bởi vì con người vẫn luôn không ngừng nghiên cứu về lĩnh vực não bộ này.”
“Thế nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà nghiên cứu vẫn chưa đạt được kết quả gì, lĩnh vực não bộ của con người thật sự quá mức phức tạp và huyền ảo.”
“Tóm lại, nếu không xử lý đàng hoàng, dù có ra nước ngoài thì tác dụng cũng không lớn đâu.”
Bác sĩ không hề giấu diếm mà thẳng thắn nói với Cao Phong, nói rõ ràng tất cả các tình huống.
Ngoài ra, còn đề nghị với anh một vài chuyện.
Cao Phong khẽ gật đầu, xem ra tạm thời chưa thể thực hiện được cách này.
Bà cụ Cao có thể tự khôi phục tỉnh táo hay không thì vẫn phải xem vào năng lực hồi phục của chính bản thân bà.
“Vậy trước tiên cứ trị liệu ở đây đi, một khi bà cụ tỉnh lại thì phải lập tức thông báo cho tôi biết.”
“Nếu như tôi tới không kịp thì các người phải hỏi bà cụ xem rốt cuộc bà muốn nói gì với tôi.”
“Nhớ đấy, phải dùng bút ghi âm ghi rõ lại.”
Cao Phong im lặng mấy giây, sau đó bàn giao cho bác sĩ.
Có vài lời bà cụ Cao nói, có lẽ các bác sĩ nghe không hiểu, nhưng Cao Phong thì chắc chắn có thể nghe hiểu được.
“Vâng, thưa gia chủ Cao Phong, anh cứ yên tâm đi.” Bác sĩ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Cao Phong nói chuyện với bác sĩ một lát, lại nhìn bà cụ Cao trong phòng bệnh một chút, lúc này mới quay người rời đi.
Ngay sau đó, Cao Phong lại đi dọc theo từng phòng bệnh, nhìn đám binh sĩ Phong Hạo bị thương một chút.
Nhìn thấy Cao Phong tự mình sang đây thăm bọn họ, mỗi binh sĩ Phong Hạo đều vô cùng kích động.
Một số người muốn ngồi dậy ngay lập tức, nhưng trên người lại có vết thương, có lòng mà không đủ lực.
“Cảm ơn mọi người đã nỗ lực vì Cao Phong tôi.”
Cao Phong đi vào phòng bệnh, cúi người thật thấp trước những người bị thương ở trong phòng bệnh.
Trong lòng tất cả các binh sĩ Phong Hạo đều cảm động không thôi.
Với thân phận của Cao Phong, làm sao lại cúi đầu trước bọn họ được chứ?
Nhưng Cao Phong vẫn làm như vậy.
“Tôi biết trong lòng mọi người sẽ có người lo lắng.”
“Bởi vì sau trận chiến này, có rất nhiều người trở nên tàn tật, hoặc là bản thân bị thương rất nặng, thậm chí là không còn khả năng ra chiến trường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK