Một nắm đấm to lớn nên mạnh lên mặt của Lương Minh Hiệp, đánh đến mức Lương Minh Hiệp chảy máu tại chỗ.
“ầm ầm ầm!”
Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai, không ngừng chạy trốn trên đài cao, cổ gắng khống chế sự thăng bằng của thân thể.
Nhưng cuối cùng, với sức nặng của hai người thì khá là khó khăn.
Cao Phong trượt chân, ngã lăn xuống phía dưới.
“Cao Phong!”
“Cậu Phong!”
Kim Tuyết Mai và những người xung quanh đồng thanh hô to.
Cơ thể Cao Phong nghiêng ngả, cuối cùng không thể giữ cơ thể thăng bằng được, rơi từ độ cao hơn tám mét xuống mặt đất.
Mà trong ngực của anh còn ôm Kim Tuyết Mai.
Khi nhìn cảnh tượng này, con mắt của tất cả mọi người như muốn nứt ra, trái tim nhanh chóng treo lên tận cổ họng.
Nhưng ánh mắt Cao Phong chỉ có lạnh nhạt, thậm chí là khóe miệng còn mang nụ cười nhẹ nữa, chẳng có chút sợ hãi nào cả.
Dường như có một loại cảm giác như được giải thoát vậy.
Ba năm trước đây, anh ở nhà họ Cao đã bị ép buộc.
Trong ba năm này, ai cũng phỉ nhổ anh là chó chết chủ, anh nhận hết sự khinh bỉ, cố gắng cảm nhận ẩm lạnh của cuộc sống.
Ba năm sau, anh đã thực hiện được gần hết lời hứa của mình với Kim Tuyết Mai…
Chỉ là có thể sẽ phụ tấm chân tình của ông cụ Cao rồi.
Từng hình ảnh trong kí ức lướt qua não Cao Phong, cuối cùng dừng ở hình ảnh của Kim Tuyết Mai.
“Ôm chặt vào!”
“Nhớ kỹ, chồng em mãi mãi là anh hùng của riêng em!”
Cao Phong cười nhạt một tiếng, cố gắng đổi vị trí với Kim Tuyết Mai.
“Bộp!”
Anh đột ngột giãy dụa khiến cơ thể Kim Tuyết Mai xoay lên phía trên, còn Cao Phong thì ở dưới.
Ngã thẳng xuống đất.
“Ram! Bop!”
“Phụt!”
Trong ánh nhìn của mọi người, Cao Kình Thiên ngã lên mặt đất, đầu đập mạnh xuống đất.
Sức nặng cơ thể Kim Tuyết Mai lại đè lên người Cao
Phong nữa.
“Phụt…
Cao Phong phun ra một ngụm máu tươi, đầu Cao Phong hơi nghiêng qua một bên, rơi vào hôn mê.
Mà có Cao Phong làm đệm, nên dù Kim Tuyết Mai bị ngã đau nhưng cũng không tiếp xúc với mặt đất.
“Cao Phong! Cao Phong!”
Kim Tuyết Mai cắn chặt răng, sau đó khóc lớn lên, một tay ôm Cao Phong vào ngực, nước mắt tuôn như suối trào. Từng tiếng gọi Cao Phong vang lên như tan nát con tim, vang vọng khắp quảng trường.
“Phong, thắng Phong…
Lão Lâm Quân chạy tới, ông ta “Bộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào không thôi, hai mắt đỏ bừng nhìn Cao Phong.
Rất nhiều người chạy tới vây quanh Cao Phong xì xào bàn tán.
Cao Phong chỉ cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi…
Nghe tiếng gọi bên tai, anh cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng lại không làm được một động tác đơn giản như vậy. Cuối cùng, trước mắt trở tối đen, Cao Phong đã hôn mê hoàn toàn.
“Anh Phong! Anh Phong!”
Vô số người lớn tiếng gọi Cao Phong, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Còn những người khác, kể cả Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch thì vây quanh Lương Minh Hiệp, cầm mảnh gỗ vụn ở bên cạnh đánh Lương Minh Hiệp thật mạnh.
“Nghĩ hay nhỉ! Hôm nay ông đây sẽ băm vụn mày cho chó ăn!”
“Sao mày lại làm vậy, tại sao chứ! Mẹ kiếp!”