Lúc này, Dương Đông Huy lại bật khóc nức nở, bộ đồ đắt tiền cũng bị anh ta chà dưới đất, bám phải vô số bụi bẩn.
Nhưng hiện tại thì lùi lại để không phải chết vẫn là quan trọng hơn, hơi sức đâu mà lo nghĩ nhiều như thế?
Tất cả tôn nghiêm trong giây phút này đều không quan trọng bằng mạng sống.
“Rầm!”
Đột nhiên, động tác bò trên đất của Dương Đông Huy dừng lại.
Bởi vì, trước mắt anh ta đã xuất hiện một đôi giày da.
Dương Đông Huy đứng hình, anh ta nuốt một ngụm nước miếng, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của anh ta lướt qua bàn chân rồi nhìn đến gương mặt lạnh nhạt bên trên.
Sau đó anh ta đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Cao Phong.
“Rầm!”
Mặt Dương Đông Huy trắng bệch, anh ta lại nuốt một ngụm nước bọt, trái tim như vọt ra khỏi lồng ngực.
Cao Phong chắp tay sau lưng, anh đứng từ trên cao nhìn xuống Dương Đông Huy, ánh mắt của anh không vui không buồn, giống như đang nhìn một người đã chết vậy.
“Cuối cùng anh vẫn phải quỳ gối trước mặt tôi.”
Cao Phong đứng từ trên cao nhìn xuống, quan sát Dương Đông Huy, giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt.
“Cộp cộp cộp…”
Thấy ánh mắt bình tĩnh của Cao Phong, cảm nhận được toàn thân Cao Phong tỏa ra một luồng khí lạnh, lại nghĩ đến những thủ đoạn tàn độc của anh từ trước đến giờ…
Dương Đông Huy hoàn toàn bị dọa sợ, hai hàm răng của anh ta va vào nhau vang lên lập cập.
“Khi tôi cho anh cơ hội, anh lại không biết quý trọng.”
“Bây giờ, anh không còn cơ hội nữa rồi.” Cao Phong chậm rãi vươn tay, thanh đao trong tay anh ánh lên tia sắc bén.
Giống như rắn, lộ ra nanh vuốt đầy nọc độc.
Dương Đông Huy thấy vậy, sắc mặt anh ta trắng bệch, trên trán toát mồ hôi hột. Bỗng nhiên, thân thể Dương Đông Huy run rẩy, Cao Phong nhíu mày.
Một thứ nước màu vàng chảy ra giữa hai chân anh ta.
Dương Đông Huy đang quỳ trước mặt Cao Phong thế mà bị dọa sợ tiểu ra quần.
“Tôi thật sự là không hiểu, ai cho thứ rác rưởi như anh có lá gan động đến tôi?” Cao Phong không nói lên lời.
Lúc này, Dương Đông Huy không còn chút thể diện nào, anh ta chỉ biết gật đầu dạ vâng không ngừng.
“Tổng giám đốc Phong, xin anh tha cho tôi, tôi là kẻ đê tiện không biết thân biết phận…”
Dương Đông Huy không ngừng cầu xin tha thứ, Cao Phong nghe xong thì chỉ cười lạnh.
Nếu là anh đang bị anh ta hại trong tay, chắc hẳn là anh sẽ không có kết cục tốt nhỉ?
“Loạt xoạt!”
Dương Đông Huy cố nén đau đớn đứng dậy, anh ta tiến lên phía trước, lại quỳ gối trước người Cao Phong, không ngừng cúi lạy cầu xin.
“Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi, tổng giám đốc Phong, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi hồ đồ trong phút nhất thời thôi, xin anh tha cho tôi một mạng chó này!”
“Vợ tôi bị bệnh nặng, tôi còn đứa con nhỏ năm nay mới 2 tuổi, tôi không thể bỏ mặc họ…” Dương Đông Huy khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, anh ta không ngừng cầu xin Cao Phong tha thứ.
Cao Phong hơi ngập ngừng.
Trên đời này, không có ai là hoàn hảo cả. Trong đó, anh cũng không ngoại lệ. Mà mềm lòng lại chính là khuyết điểm lớn nhất của anh.
Cho dù đã trải qua bao thăng trầm, giết không ít người, nhưng anh vẫn không thể bỏ được sự mềm lòng.
Huống chi là Cao Phong cũng sắp làm cha, nghe đến chuyện anh ta có con nhỏ thì anh lại trở nên do dự.
Động tác của anh hơi ngừng lại.
Dương Đông Huy thấy vậy, anh ta vội vàng nắm lấy cổ chân Cao Phong.
“Tổng giám đốc Phong, đứa con 2 tuổi kia của tôi còn mắc bệnh tim, chi phí chữa trị cũng không nhỏ…”
“Tôi cũng không còn cách nào khác nên mới phải làm vậy…”
“Anh có thể giết tôi, nhưng xin anh hãy tha cho đứa nhỏ số khổ kia… “