Nợ phải tính từng khoản, từng khoản một
Người cũng phải giết từng người, từng người một.
“Anh Kình Thiên, em biết sai rồi, anh đưa em đi bệnh viện đi, đưa em đi ra hòn đảo ở phía Bắc đi. Em sai rồi.”
Cả người Cao Dương toàn là máu tươi, miệng không ngừng cầu xin.
Nhưng Cao Phong tới nhìn cũng không thèm nhìn cậu ta, để lại cho cậu ta mấy vết thương đang từ từ chảy máu.
Quá trình chảy máu đau đớn này, tuyệt đối còn đau đớn hơn việc trực tiếp giết chết cậu ta.
Lâm Vạn Quân và những người khác thở dài.
Cao Phong của hôm nay có thể nói là rất tàn nhẫn, lòng dạ vô cùng sắt đá.
“Còn nhớ lúc tôi mới đến thành phố Hà Nội để trợ giúp cậu Phong, tôi cảm thấy cậu ấy thật thiếu quyết đoán, không thể diệt cỏ tận gốc.”
“Thật ra, cậu ấy biết rất rõ đạo lý này, nhưng lại không xuống tay được, tôi thậm chí còn cảm thấy cậu ấy rất lề mề.”
“Nhưng hôm nay, thấy cậu ấy quyết đoán giết người như vậy, trong lòng tôi lại không khỏi có chút khó chịu.” Cao Kim Thành thở dài, nhặt đôi găng tay đã sờn, lau lau má.
Cao Quang Minh đưa tay vỗ vai Cao Kim Thành, không nói lời nào, chỉ là nhìn theo hướng Cao Phong bên kia.
Cao Phong xử lý xong Cao Dương, mặc kệ cậu ta la hét, xoay người đi tới trước mặt Cao Bằng.
Cao Bằng lúc này vẫn còn kinh hồn bạt vía, vẫn đang lặng người trong nỗi đau trước cái chết của cha mẹ.
Cao Anh Hạo bắn chết cha mẹ anh ta ngay trước mặt khiến cho tinh thần anh ta đến giờ vẫn còn hoảng hốt.
“Cao Bằng!”
Cao Phong cầm cây đao thép trong tay đột nhiên hét lên.
“Hả?” Cao Bằng hình như vừa mới có phản ứng, đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Cao Phong một cái.
“Nhìn tôi nè.” Cao Phong lại lạnh lùng lên tiếng một lần nữa.
“Cái gì? Anh muốn làm gì?” Hai mắt Cao Bằng vô thần, ánh mắt rời rạc.
“Chém cậu!”
Lời Cao Phong vừa dứt cây đao thép liền vung lên.
“Roẹt!”
Lưỡi dao sắc bén chém ngang ngực, mũi tên máu ngay lập tức bắn ra, Cao Bằng hét lên một tiếng rồi lập tức tỉnh táo.
“Cao Kình Thiên, Cao Kình Thiên. A!”
Ánh mắt Cao Bằng dần dần tụ lại, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mắt, không khỏi kêu lên một tiếng.
Còn Cao Anh Hạo lúc này đang ngồi bệt trên mặt đất, hai mắt mở to đến cực điểm, tim đập nhanh như động cơ ô tô.
Anh ta biết, Cao Phong cố ý giữ anh ta đến cuối cùng để anh ta hoàn toàn trải nghiệm nỗi sợ hãi này.
Cao Anh Hạo biết rõ Cao Phong đang nghĩ cái gì, nhưng mà lúc này anh ta không còn cách nào khác.
“Anh Kình Thiên, em sai rồi.” Câu tiếp theo của Cao Bằng giống hệt như Cao Dương.
“Thật ra, cậu nên chết từ lâu rồi.”
Cao Phong tay cầm cây đao thép, từ từ lau vết máu trên người của Cao Bằng.
Cao Bằng không dám cử động, cho dù là trong tim đang kinh hãi nhưng cũng không dám động đậy.
“Khi mà cậu có ý định đối với Kim Tuyết Mai, thì cậu đã nên chết rồi đó, biết không hả?”
“Lúc đó tôi về lại thành phố Hà Nội, không giết cậu là bởi vì cậu còn có chút giá trị lợi dụng.”
“Và bây giờ, thì cậu vô dụng rồi.”
Cao Phong lau cây đao thép sạch sẽ, sau đó từ từ nhấc lên không trung, dáng vẻ sắp sửa chém xuống.
“Anh Kình Thiên, em nói cho anh biết, Cao Anh Hạo chính là hung thủ đã giết chết ông cụ Cao, anh đừng giết em, tôi sẽ nói hết những chuyện em biết được cho anh nghe.” Cao Bằng trợn to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi.
“Không cần đâu.”
Cao Phong mặt không biểu cảm chém xuống.
“Roẹt!” Lại thêm một vết thương.
“Ai cho mày cái gan có ý đồ với người phụ nữ của tao?”