Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1666


“Thật nực cười!” Người đàn ông trung niên đã mỉm cười thay vì tức giận, ông ta mở miệng nói: “Bất cứ vùng đất nào ở Việt Nam đều thuộc về lãnh thổ của Việt Nam hết, không thể thuộc về riêng của một dòng họ nào cả!


“Hơn nữa tuy rằng thực lực của nhà họ Cao các người có vẻ mạnh mẽ, nhưng phía trên bảo ai làm gia chủ thì người đó mới có thể làm gia chủ được.”


“Cao Kình Thiên có thể bị kết án tử hình chỉ bằng lý do mang theo một số lượng lớn vũ khí nóng vào trong nước!”


Người đàn ông trung niên hoàn toàn không có ý muốn bạn bạc gì cả, ông ta không còn gì để nói với vị trưởng lão thứ tư này nữa.


Trong toàn bộ quá trình này, Cao Phong cũng không hề lên tiếng.


Anh có thể không làm gia chủ cũng được, hoặc là bây giờ anh cũng có thể rời khỏi vùng biển của nhà họ Cao, chỉ cần bọn họ có thể buông tha cho người của Long Tuấn Hạo thì anh đều đồng ý mọi chuyện.


“Cao Kình Thiên à, cậu thật sự cho rằng phía trên không biết cậu đã làm những chuyện gì ở Thủ đô Hà Nội này sao?”


“Cậu có thể giấu chuyện này với mọi người, nhưng cậu không thể giấu nó khỏi sự vây hãm của đất nước Việt Nam này đâu?”


“Tôi không động vào cậu, không có nghĩa là tôi không dám động vào cậu, chỉ là cấp trên cho cậu một cơ hội mà thôi.”


“Cậu thật là lợi hại đó nha, đánh xong Thủ đô Hà Nội rồi, cậu lại quay đầu đánh tới Đà Nẵng. Có phải là cậu còn muốn đánh tới nội thành nữa không hả?” Người đàn ông trung niên nhìn về phía Cao Phong rồi nhàn nhạt nói.


Ánh mắt của Cao Phong vẫn bình tĩnh như cũ, trên khuôn mặt của anh vẫn hiện lên vẻ lãnh đạm, anh giống như có tâm trạng không có buồn vui, anh cũng không có suy nghĩ muốn giải thích thêm điều gì nữa.


Người đàn ông trung niên xoa xoa lỗ tai, sau đó nói: “Tôi chỉ là người đưa tin thôi, cũng không có chức vụ gì đáng nói cả, tôi tới đây là muốn nói với cậu chuyện này.”


“Cậu phải hiểu rõ một đạo lý, nếu như phía trên muốn tiêu diệt cậu, vậy thì không một ai có thể giữ lại cái mạng nhỏ này của cậu đâu.”


“Đừng nói đến một chút lực lượng quân sự của cậu, cho dù cậu có kiểm soát được phần lớn lực lượng quân sự của Việt Nam thuộc về quyền sợ hữu của chính cậu đi chăng nữa, thì trong ánh mắt của những người phía trên kia cũng không phải là thứ gì đáng kể.”


Giọng điệu của người đàn ông trung niên mang theo sự tự hào, chẳng qua ông ta chỉ có thể làm người đại diện cho một người có quyền lực và tiền bạc mà thôi, vậy mà ông ta cũng kiêu ngạo mà tỏ vẻ rất tự hào chứ.


Nhất thời Cao Phong dừng lại, sau đó anh lại nói: “Tôi cũng không có suy nghĩ muốn làm kẻ thù của phía trên đâu, cho nên ông cũng không cần tâng bốc nịnh nọt tôi lên tận trời xanh như vậy.”


“Tôi chỉ đến đây để lấy lại những thứ gì vốn dĩ thuộc về bản thân tôi mà thôi.”


Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn Cao Phong hỏi: “Không có suy nghĩ muốn đối địch hả? Nước Việt Nam đã có lệnh nghiêm cấm tụ tập người đánh nhau cơ mà. Cậu đã tập trung nhiều người như vậy tất nhiên là vi phạm pháp luật một trắng trợn rồi, vậy mà cậu còn dám nói không phải là đối địch sao?”


“Người của nước Việt Nam đối với việc kiểm soát vũ khí nóng vô cùng nghiêm ngặt, vậy thì cậu cần gì phải nhiều lời với tôi như vậy chứ? Cậu đây lại đi dùng súng máy liên thanh hạng nặng và cả lựu đạn pháo đột nữa, cậu định làm gì với những thứ đó hả? Đây còn không phải là đối địch hay sao?”


Người đàn ông trung niên nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ, ông ta đã khiến cho Cao Phong á khẩu không nói nên lời.


Nhưng trong lòng cha của Cao Anh Hạo và mấy người khác lại tràn đầy sự vui mừng hớn hở.


Cuối cùng bọn họ cũng đã được nhìn thấy cái sự thất bại của Cao Phong rồi, loại cảm giác này thật đúng là sảng khoái dễ chịu không thể nào tả nổi!


Không phải là Cao Phong anh đây muốn phát điên rồi chứ?


Nếu như anh có thể tiếp tục phát điên, vậy thì chắc chắn những người ở phía trên sẽ điên trước cho mà xem!


“Tôi muốn gặp người đó.” Cao Phong ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên kia.


“Tất nhiên là được rồi, người đó đang ở trong tòa nhà trung tâm của thành phố Đà Nẵng, chúng ta cùng đi thôi.” Người đàn ông trung niên không chút để ý mà vẫy tay với anh.


Cao Phong khẽ cau mày lại, mở miệng nói: “Người mà tôi đang nói chính là cái người đang ở thủ đô kia kìa.”


“Cậu có tư cách gì mà đòi gặp người đó cho bằng được chứ?”


Người đàn ông trung niên nghe xong thì vô cùng sửng sốt, sau đó ông ta không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.


Cái người ở thủ đô là ai mà nói muốn gặp là có thể gặp được chứ? Đó là một người thật sự có quyền lực tối cao và khối tài sản đồ sộ đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK