“Những nhiệm vụ cấp trên giao sau này đều không liên quan!”
Diệp Thiên Long nói xong nghiến răng, trực tiếp đem quân hàm và lệnh bài quý giá lên mặt bàn.
“Trọng Dương Bình, tự dỡ bỏ quân hàm!”
Trọng Dương Bình trực tiếp bước tới, tháo bỏ quân hàm.
Và ngay sau đó, từng binh lính bước lên, lần lượt tháo bỏ quân hàm đặt lên mặt bàn.
Trong chốc lát ngắn ngủi, trên mặt bàn chất đống một một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi nhỏ này, tất cả đều dùng quân hàm nặng trịch, cứng rắn chất đống lên.
“Diệp Thiên Long tôi đã ở trong quân đội mười năm, lập ra rất nhiều chiến công, nơi này cũng cho rất nhiều thứ.”
“Và hôm nay tôi sẽ trả lại hết tất cả những thứ này!”
“Những vũ khí này, tôi sẽ không trả lại”
“Lấy mười năm cống hiến của tôi và ba mươi sáu vết thương do súng bắn trên người tôi để trả lại khoản nợ này.”
Diệp Thiên Long dứt lời, xoay người rời đi.
Phía sau mấy ngàn người kiên định đi theo.
Đám người ông Trần im lặng không nói gì.
Với tư cách là tổng tư lệnh lẽ ra ông nên ngăn chặn Diệp Thiên Long.
Nhưng vào lúc này, ông không có gì để ngăn cản Diệp Thiên Long.
Thậm chí trong lòng ông căn bản cũng không muốn ngăn cản Diệp Thiên Long.
Đám người Diệp Thiên Long xoay người cất bước, ánh mắt cực kỳ kiên định.
“Báo, báo cáo…”
Một binh sĩ chạy đến.
“Hả!”
Diệp Thiên Long trước mặt, một tay nắm lấy cổ áo của người lính, quát: “Nói! ”
“Bên biên giới phía Nam, giặc lần thứ hai phái ra một ngàn người, đám người Cao Phong thua trận chạy trốn, sinh tử chưa rõ.”
Chiến sĩ cắn răng, trầm giọng báo cáo.
”Báo cáo hết!”
Hai chân Diệp Thiên Long mềm nhũn, ngồi xuống đất.
Vô số người trừng to hai mắt, trong lòng kinh hãi.
Tại thời điểm này, trận chiến đã kết thúc.
Đám người Diệp Thiên Long cho dù chạy tới cũng đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Biên giới phía nam.
“Giết…”
Lại một lần xung phong, giọng nói Cao Phong vô cùng khàn khàn.
Phía sau, những chiến sĩ Việt Nam đã là nước mắt tràn đầy, cả người run rẩy.
Có rất nhiều người hận không thể xông tới, cùng đám người Cao Phong kề vai chiến đấu.
Nhưng, cấp trên đã ra lệnh rồi!
Đợi đám người Cao Phong chết trận sẽ đặc biệt phê duyệt xuất cảnh, đưa thi thể đám người Cao Phong về Việt Nam.
Nhưng mà, chỉ cần bọn họ còn có một hơi thở chiến đấu không dừng, bọn họ không thể dễ dàng động thủ.
Họ chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
“Anh Phong, em, em không thể xông lên được.”
Một phó quan thân thể hơi khom, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Mà trên người hắn, vết thương lên tới bảy tám chỗ, vết sâu nhất ước chừng gần năm xăng-ti-mét.
Cao Phong chậm rãi đưa tay, đỡ lấy vị phó quan này, sau đó chậm rãi đặt hắn trên mặt đất.
Mà lúc này, bên cạnh Cao Phong, không tới ba mươi chiến sĩ Vũ Nặc đầy máu bẩn, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Hơn hai mươi người này cũng là những binh lính cuối cùng bên cạnh Cao Phong.
Một trận chiến chết chóc, đội ngũ lúc đầu hơn một ngàn người, tử thương hơn chín trăm người, chỉ còn lại không tới ba mươi người
Thật là bi thảm?