“Anh luôn miệng nói với tôi, không thể vì một người mà trả giá bằng tính mạng của các binh sĩ Việt Nam.”
“Tôi thừa nhận anh nói có lý, nhưng ý tứ trong lời nói của anh không phải vậy, những anh em phía sau tôi, không đủ tư cách trở thành binh sĩ Việt Nam sao? Hả?”
Cao Phong không ngừng gào thét trong phút chốc.
Mỗi một câu, giống như tiếng sấm giáng xuống mặt đất bằng phẳng.
Mỗi một chữ, như con dao sắc bén, đâm thẳng vào tim trợ lý Trương.
Từng chữ đâm vào tim, lời nói mạnh mẽ.
Trợ lý Trương không nói được lời nào.
“Lần đó ở chỗ của ông Trần, anh muốn thu hồi hàm cấp của tôi, không phải anh muốn biết tôi có cần không sao?”
“Không phải tôi giả vờ không cần, mà là tôi thật sự không cần.”
“Vì hàm cấp trên người tôi là do hàng nghìn người dùng mạng sống và máu tươi để đổi lấy! Tính mạng của hàng nghìn người dùng để đổi lấy một cái huân chương trên người tôi, con mẹ nó anh nói cho tôi biết, làm sao tôi có thể yên lòng?”
“Cho nên tôi không cần. Tôi tình nguyện không cần cái hàm cấp chết tiệt đó, tôi cũng không muốn làm cho bọn họ chết!”
Cao Phong cắn răng ném trợ lý Trương xuống đất, sau đó anh tiến lên một bước, từ trên cao chỉ tay vào mũi trợ lý Trương.
“Tôi trả lại hàm cấp cho anh, trả lại cho Việt Nam!”
“Con mẹ anh! Anh mau trả anh em của tôi lại đây!”
Giọng điệu của Cao Phong vẫn lạnh như băng, nói đến đây lại nghẹn ngào.
“Anh trả lại những binh sĩ Phong Hạo đã chết lại cho tôi, trả lại vợ tôi cho tôi, tôi có thể không cần gì cả.”
“Hàm cấp tôi cho các anh, khối tập đoàn Đế Phong, khối liên minh Thương mại Kiên Thành tôi cho các anh hết, con mẹ anh trả bọn họ lại cho tôi!”
Cảm xúc của Cao Phong hoàn toàn bùng nổ trong phút chốc.
Nước mắt không ngừng lăn xuống từ trong đôi mắt của anh, trên mặt anh tràn đầy nước mắt.
Phía sau, cả đám người Liễu Tông Trạch đều đỏ hoe đôi mắt.
Đám người Hoa Hồng, Kim Vũ Kiên, Cao Tử Hàn cũng rơm rớm nước mắt.
Một người đàn ông mạnh mẽ, một người đàn ông mạnh mẽ có năm trăm ngàn binh sĩ dưới tay.
Giờ phút này lại lộ vẻ yếu ớt, lộ ra một mặt chân thật nhất, nước mắt lăn dài.
Có thể tưởng tượng được rằng cho đến nay cảm xúc trong lòng anh đã kìm hãm đến mức độ nào.
Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi xuống, chỉ là chưa tới thời điểm đau lòng.
Cho đến nay Cao Phong đã gánh vác quá nhiều, chịu đựng quá nhiều.
Không có bất kỳ ai, có thể thực sự cảm nhận được sự áp lực của anh, cũng không ai thực sự giúp anh gánh lấy một phần áp lực này.
“Anh nói đi! Con mẹ anh nói đi!”
“Binh sĩ Việt Nam là người, mẹ nó những anh em phía sau tôi không phải là người sao?”
“Anh nói cho tôi biết đi! Việc bọn họ làm không ít, mà lại không được bất kỳ ích lợi nào, không có bất kỳ vinh quang nào.”
“Thậm chí trong mắt người khác, bọn họ chỉ là một kẻ xâm lược biên giới, bọn họ có từng oán hận câu nào chưa?”
“Mà tên họ Trương anh chẳng qua chỉ cần khoa tay múa chân trong văn phòng, tất cả mọi thứ lại trở thành kế hoạch hoàn mỹ của anh.”
“Tất cả trách nhiệm chúng tôi gánh, máu tươi là của chúng tôi chảy, tất cả vinh quang là các người lấy!”
“Tôi không cần! Cao Phong tôi không cần, anh em sau lưng tôi cũng không cần.”
“Nhưng tên họ Trương anh đừng có khoa tay múa chân ở trước mặt ông đây.”
“Ông đây muốn làm gì cũng không cần phải báo cáo với anh, anh cũng không thể nhúng tay vào.”
“Bởi vì anh không xứng!”
Cao Phong trừng mắt, gắt gao nhìn trợ lý Trương, bàn tay chỉ vào cổ của trợ lý Trương và gầm lên giận dữ một lần nữa.
Trợ lý Trương ngồi xổm dưới đất, thoạt nhìn rất chật vật.
Trong lòng anh ta lại vô cùng khiếp sợ.
Mỗi một câu của Cao Phong giống như con dao hung hăng đâm vào tim anh ta.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh ta hoàn toàn không tìm thấy lời nào thích hợp để phản bác bởi vì những gì Cao Phong nói đều là sự thật.