“Chuyện đó không giống với…” Cao Phong nghẹn lời.
Phạm Thanh Nhiên cứ thế ôm chặt lấy cánh tay Cao Phong, lôi lôi kéo kéo ôm chặt trước ngực.
“Như thế nào mà lại không giống nhau? Vì người mình thích mà thay đổi, em cũng vì người em thích mà thay đổi chính mình.”
“Em mặc kệ người anh thích là ai, chỉ cần em thích anh, em sẽ theo đuổi đến cùng.” Phạm Thanh Nhiên nói một câu hợp tình hợp lý.
Cao Phong thật sự rất đau đầu.
Với bản tính kiêu căng của mình, Phạm Thanh Nhiên cũng vô cùng cao quý, nhưng tại sao càng ngày càng trở lên mặt dày như vậy?
“Trên đời này những người tốt hơn tôi còn rất nhiều, cô… ” Cao Phong còn chưa nói xong một câu, đã bị Phạm Thanh Nhiên trực tiếp ngắt lời.
“Bản thân em cũng không thể nào tìm được một người thay thế anh! Bởi vì anh là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.”
Phạm Thanh Nhiên tấn công mạnh mẽ như vậy, đổi lại là một người đàn ông khác, chắc chắn sẽ không chống đỡ được.
“Anh chẳng lẽ chưa từng nghe qua một câu nói sao? Con người có thể không hoàn hảo, nhưng không thể nào thay thế bằng người khác được.”
“Anh ở trong lòng em, chính là một vai diễn không ai có thể thay thế!” Vào lúc Phạm Thanh Nhiên nói ra những lời này, ánh mắt cô ta cười cong lại như vầng trăng khuyết.
“Đừng thích tôi, không có kết quả đâu.” Cao Phong rụt tay lại.
Mà Phạm Thanh Nhiên vội vàng ôm chặt lấy cánh tay anh, bĩu môi nói: “Mặc kệ có kết hay không, em đều muốn thử xem!”
“Cô muốn thử thì cứ thử, có thể buông tay ra trước hay không?” Cao Phong cảm thấy không thoải mái lắm.
“Không thể!” Phạm Thanh Niên rụt cổ lại nói, thân thể nhích lại gần Cao Phong hơn, trực tiếp ôm chặt cánh tay Cao Phong vào ngực.
Cao Phong bất lực không nói được gì, thật sự anh không nghĩ tới Phạm Thanh Nhiên lại có thể mặt dày như vậy, anh đành phải mặc kệ cô ta rồi bước về phía trước.
Nhanh đi nhanh tìm một chỗ ngồi, nếu không chắc chắn Phạm Thanh Nhiên sẽ không buông ta cho cánh tay của anh đâu.
…
Màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng rực rỡ.
Cuộc sống về đêm ở Thủ đô từ từ mở ra.
Tại một quán cà phê khá yên tĩnh, Cao Phong chọn một chỗ ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy dòng người đang đi, nội tâm anh lại ngập tràn một mảnh rối rắm.
Quay đầu nhìn người bên cạnh, Phạm Thanh Nhiên mở to đôi mắt nhìn anh, vẻ mặt có vẻ vô cùng vô tội.
Nhìn hàng lông mi dài, khẽ chớp chớp, cùng với đôi mắt to long lanh vô cùng xinh đẹp của cô ta đi.
Mà tay cô ta vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Cao Phong như cũ, không chịu buông ra.
Cao Phong mím môi không nói gì.
Nếu cô ta là đàn ông, chắc chắn anh sẽ tát cho một bạt tai rồi đá bay xa ba mét.
Nhưng đây lại là một người phụ nữ xinh như hoa như ngọc, anh nên làm gì bây giờ?
Đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, muốn rút tay ra, lại bị cô ta ôm chặt hơn.
Nhưng không phải sợ hãi khuôn mặt của Phạm Thanh Niên mà chính là mùi thơm trên cơ thể cô ta, mùi đó không thể khống chế mà cứ bay vào khoang mũi của anh.
“Chụt!”
Ngay lúc Cao Phong đang ngây người, Phạm Thanh Nhiên nhướng người lên, hôn chụt cái lên mặt Cao Phong.
“Làm gì vậy!”
Cao Phong đơ người một lúc, sau đó trực tiếp đẩy Phạm Thanh Nhiên ra một cách thô bạo rồi quay sang trừng mắt với cô ta.
Mà Phạm Thanh Nhiên đã thực hiện thành công rồi, thế là cô ta lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn vào Cao Phong, khiến người khác tưởng cô ta không có lỗi.
Vào lúc này, trong lòng Cao Phong đã không chịu đựng nổi, giống như có hàng nghìn con ngựa lao ra ngoài.
Người con gái này…
Có ai còn trơ trẽn hơn cô ta nữa không?
“Cô đừng quá đáng.” Cao Phong không nhịn được nhíu mày nói.