“Tôi biết mà.”
“Cô biết thế nào là coi trọng đại cục, lão già này vô cùng cảm kích.”
Ông Trần gật đầu, giọng nói rất nghiêm túc nói lời cảm ơn một lần nữa.
“Anh ấy bị đưa đi đâu vậy? Có nguy hiểm không?”
Kim Tuyết Mai ngừng lại vài giây rồi hỏi nhỏ.
Ông Trần không vội trả lời, trầm tư vài giây nói: “Tôi vẫn câu nói đó.”
“Một số điều, thông qua thời gian, sẽ tiết lộ tất cả mọi thứ.”
“Trần Thiên Tùng tôi lấy chức thống đốc ra để bảo đảm, Cao Phong nhất định không phải tội phạm!”
Những lời cuối cùng của ông Trần khiến đám người Kim Tuyết Mai nhìn chằm chằm ngay lập tức.
Ngàn lời nói cũng không bằng một câu như vậy.
Cao Phong nhất định không phải là tội phạm!
Có câu này là đủ rồi!
“Vâng rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn ông.”
Kim Tuyết Mai lau khóe mắt và nói với giọng nghiêm túc.
Ông Trần nhìn Kim Tuyết Mai muốn nói điều gì đó, nhưng miệng mấp máy định nói rồi lại thôi.
Đó là những bí mật trong quân đội, cho dù là ai cũng không được nói ra.
“Nếu cô có việc gì cần giúp đỡ thì có thể nói với tôi.”
“Trong nước bất kể chuyện gì tôi cũng có thể giúp cô.”
Ông Trần bước tới và nhẹ nhàng hỏi Kim Tuyết Mai.
“Tôi không cần gì cả tôi chỉ muốn anh ấy bình an vô sự trở về.”
Kim Tuyết Mai để lại một câu như vậy rồi từ từ quay người bước lên núi.
Kiều Thu Vân và những người khác cũng chậm rãi theo sau.
Ông Trần chống nạng hai tay nhìn mấy người Kim Tuyết Mai từ từ đi lên núi.
“Thừa Khải, cậu cầm theo con dấu của thống đốc đi đến quân khu gần thành phố Hà Nội nhất.”
“Truyền mệnh lệnh của tôi, điều ba nghìn quân sẽ đến để kiểm soát thành phố Hà Nội.”
“Các nhà ga, sân bay và bất kỳ lối vào nào cũng phải được bảo vệ nghiêm ngặt để đảm bảo rằng không có thủ phạm nào đến thành phố Hà Nội.”
“Chúng ta phải đảm bảo sự an toàn của Kim Tuyết Mai.”
“Trước khi Cao Phong trở về, không ai có thể rút lui! Nếu như Cao Phong không trở về thì để cho bọn họ canh giữ ở đây một ngày.”
“Nếu không bao giờ trở lại, thì họ sẽ mãi mãi canh giữ ở đây.”
Ông Trần nhìn ánh đèn của biệt thự trên tầng cao nhất của núi Bồng Thiên, lập tức ra lệnh.
“Vâng!”
Lâm Thừa Khải không nói nhiều liền đáp lại.
“Thôi vậy, tôi tự mình tới đó!”
“Tôi phải đích thân chọn người và đích thân ra lệnh, kẻo họ không coi trọng vấn đề này.”
Ông Trần suy nghĩ một chút, liền xoay người bước lên xe chuẩn bị tự mình đi đến đó.
Đoàn xe chậm rãi xuất phát, đi về phía xa.
Mà những vệ sĩ mặc áo đen phụ trách sự an toàn của núi Bồng Thiên mỗi người đều trở về vị trí và cương vị riêng của mình
Trăng lên cao, đêm dài bất tận.
Cho đến nay, tất cả các vấn đề trong nước xem như là giải quyết xong hết.
Các công ty tập đoàn lớn đã khởi động lại, việc xây dựng và hoạt động đã bình thường trở lại.
Về phía thành phố Hà Nội, không chỉ có sự hỗ trợ vũ khí đặc biệt của ông Trần, mà hàng nghìn binh sĩ sẽ được cử đến để bảo vệ xung quanh thành phố Hà Nội.
Tất cả các bến xe, sân bay, nhà ga và lối vào đường cao tốc đều có đội quân binh sĩ canh giữ nghiêm ngặt.
Mỗi một người không rõ danh tính tiến vào thành phố Hà Nội đều phải trải qua nhiều lần thẩm tra. Sau khi xác minh được thân phận mới cho vào.
Dưới tình hình này lớp phòng thủ của thành phố Hà Nội là lớp phòng thủ kiên cố nhất.
Sự an toàn của Kim Tuyết Mai và những người khác cũng có thể được đảm bảo tối đa.
Trong nước ổn định.