Những chiến công của Cao Phong trong mấy ngày qua đã hoàn toàn có thể chứng minh được tài năng của bản thân anh.
Ngay cả Vu Chính Bình, người mà ngay từ lúc bắt đầu đã có thái độ khinh bỉ và coi thường Cao Phong cũng phải dần dần thay đổi cái nhìn về anh.
Mãi cho tới bây giờ, ông ta mới thật sự bắt đầu coi trọng Cao Phong.
“Tôi đây phục cậu ta rồi.”
Vu Chính Bình cũng khẽ thở dài một tiếng rồi cúi đầu nói.
Ông Trần nghe được những lời này phát ra từ miệng Vu Chính Bình thì có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta.
Ông ta vẫn biết tính cách của Vu Chính Bình kiêu ngạo như thế nào.
Có thể khiến chính miệng ông ta nói ra một chữ “phục”, điều đó cũng giống như một việc hiếm thấy trên đời này.
Ngay cả Diệp Thiên Long đại tướng ba sao cũng không đợi được chính miệng Vu Chính Bình phải thốt lên một chữ “phục”!
“Bây giờ, cậu đã hoàn toàn tin tưởng con mắt nhìn người của tôi không tồi rồi đúng không?”
“Tôi biết, mọi người đều trốn sau lưng tôi nói là Trần Thiên Tung tôi lớn tuổi rồi, tuổi đã cao nên con mắt cũng mờ đi cho nên không biết nhìn người nữa.”
“Nên mới đi tìm thấy một thằng nhóc mới đang độ tuổi hai mươi rồi coi cậu ta như một báu vật, có phải vậy không?”
Ông Trần nhàn nhạt mỉm cười nhìn Vu Chính Bình hỏi.
“A… không có, không có…”
Vu Chính Bình vừa nghe thấy vậy thì vội vàng xua tay, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng.
Ông Trần lắc đầu cười khổ, có đúng như vậy hay không, trong lòng ông ta đã sớm biết rõ.
“Nói tóm lại là cậu ta không để cho tôi thất vọng.”
“Trong chuyến đi đến Nam Cương lần này, nhất định cậu ta sẽ mang lại một kết quả mỹ mãn có thể làm hài lòng tất cả chúng ta.”
Ông Trần chắp hai tay ra đằng sau lưng, nói với giọng điệu khẳng định chắc nịch.
“Nhưng khi chiến đấu với những tên lâm tặc ở Nam Cương chắc chắn sẽ không thể dễ dàng như chiến đấu với mấy tên nhãi nhép ở Tam Giác Vàng được đâu.”
“Cuối cùng cậu ta có thể làm được hay không thì chúng ta vẫn phải xem tiếp đã.”
Vu Chính Bình hơi do dự vài giây nhưng vẫn quyết định nói câu này ra.
“Vậy thì chúng ta cùng nhìn kỹ một chút nhé.”
Ông Trần khẽ vẫy tay, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Hiện nay, Cao Phong đã hoàn toàn kiểm soát được khu vực Tam Giác Vàng.
Nơi đó rất gần với biên giới của Việt Nam, hai nơi cũng chỉ cách nhau một vài tỉnh thành nữa thôi.
Cứ như thế này thì những tin tức ở bên đó cũng sẽ được truyền về tổng bộ nhanh hơn rất nhiều.
Ở phía bắc của biên giới, khu vực Tam Giác Vàng. Chương mới nhất có tại Truyen3.o ne
Nơi đóng quân của Khối Tập đoàn Vũ Nặc.
Khối Tập đoàn Vũ Nặc ngày nay đã phát triển đến mức đáng sợ.
Cho dù là số binh lính hiện có trong quân đội hay phạm vi các doanh trại đều là những điều khiến người ta phải sửng sốt.
Mà hiện giờ ngay cả Tam Giác Vàng cuối cùng cũng bị Cao Phong thu phục, nắm giữ trong lòng bàn tay rồi.
Tất cả những người ở Tam Giác Vàng, từ trên xuống dưới đều coi Cao Phong giống như một vị thần, coi anh là chủ nhân của nơi này.
Tuy nhiên, trước mắt thì chuyện này vẫn cần phải giữ bí mật.
Ở trong mắt những người khác thì hiện tại Tam Giác Vàng tạm thời bị chia ra làm hai nửa.
Hai Khối tập đoàn Phong Hạo và Vũ Nặc đều đang gầm ghè khiêu chiến với nhau, sớm muộn gì giữa hai khối tập đoàn cũng sẽ nổ ra một trận chiến vang dội.
Dù sao thì bọn họ cũng không biết rằng Khối tập đoàn Phong Hạo và Vũ Nặc đều là cùng một nhà cả.
Mãi đến tận lúc này khi đoạt được Tam Giác Vàng thì Cao Phong mới có thể chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
Có điều, một hơi thở này vốn không phải là hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mà chỉ là anh đang tạm thời thả lỏng cơ thể, chầm chậm hít thở lại một chút mà thôi.
Bởi vì anh hiểu rằng trận chiến thực sự chỉ mới vừa bắt đầu.