“Tướng Lý, chúng ta thật sự chỉ đứng xem đến cùng thôi sao?” Một cấp dưới bên cạnh tướng Lý không khỏi hỏi.
Tướng Lý hơi híp mắt nhìn xa xa nhìn về phía Cao Phong.
Hình ảnh của Cao Phong lúc này cũng khiến tướng Lý, một người từng trải qua nhiều trận chiến, hết sức kinh ngạc.
Trong đầu ông ta lại càng hiện lên nhiều kỷ niệm.
“Hồi đó…” Lúc này, Tướng Lý đột nhiên dừng lại, sau đó đổi sang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc rồi mới tiếp tục nói.
“Hồi đó, ông cụ Cao, cũng chính là ông nội của Cao Kình Thiên từng ở bên trong quân ngũ, lập kỷ lục một mình chiến đấu với năm mươi lính đặc nhiệm.”
“Còn có trận phục kích ở phía Tây, thực lực bên địch và bên ta ngang ngửa nhau, hai bên chiến đấu đến viên đạn cuối cùng.”
Nói đến đây, trong lòng Tướng Lý dâng trào cảm xúc, ngay cả miệng cũng run lên, trợ lý nhanh chóng đưa cho ông ta một điếu thuốc.
Tướng Lý hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: “Lúc đó hai bên đều đã hết đạn dược và lương thực, rồi bắt đầu đánh cận chiến.”
“Tất cả chúng tôi đều bị thương nặng và mất đi khả năng chiến đấu. Tướng Cao chỉ có một mình, đối mặt với sáu mươi tám tên địch.”
“Ông ấy cùng thanh đao gần như bất khả chiến bại, trong cơn giận dữ chém sáu mươi người, làm tám người bị thương nặng.”
“Sau trận chiến đó, tướng Cao được phong là Thần, người ta gọi ông là Chiến vương phía tây, còn được phong là Chiến Thần!”
Hai mắt tướng Lý tràn đầy sùng bái, như trở về thời điểm xông pha trên chiến trường.
Ngay cả những trợ lý xung quanh ông ta cũng tràn đầy nhiệt huyết dù họ không tận mắt chứng kiến.
“Trong nhiều thập kỷ, kỷ lục do tướng quân lập năm đó, bất kể là kỷ lục trong quân đội hay kỷ lục trên chiến trường, không ai có thể phá vỡ.”
“Và hôm nay, tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó. Cháu trai của tướng Cao đã phá kỷ lục của ông ấy.”
“Bây giờ, Cao Kình Thiên đã lùi gần sáu mươi đối thủ. Tôi đang mong chờ liệu cậu ấy có thể phá kỷ lục và hoàn thành việc đánh bại một trăm người hay không!”
Trong mắt tướng Lý có một ánh sáng khác lạ.
Đánh bại một trăm người!
Đây không chỉ là một sự kiện, mà còn là một kỷ lục quan trọng.
Đối với những người trong quân đội, mấy từ “đánh bại trăm người” còn có ý nghĩa đặc biệt.
Quan trọng hơn, sau khi tận mắt nhìn thấy cháu của ân nhân tạo được chiến tích hoành tráng như thế này, trong lòng ông có thể không cảm thấy niềm tự hào trào dâng sao?
“Tướng Cao, linh hồn của ông trên trời cũng được an ủi rồi!”
Tướng Lý ngừng nói, nhìn chăm chú sân đấu.
Lúc này, những người khác cũng đều nhìn Cao Phong.
Vệ binh nhà họ Diệp có gần trăm người, đã bị Cao Phong tức giận mà đánh hạ hai phần ba.
Liệu anh có thể tiếp tục chiến đấu?
Lồng ngực Cao Phong dao động kịch liệt.
Áo gió bị hư vô số chỗ trên người run lên theo cơ thể Cao Phong.
“Keng!”
Thân thể Cao Phong mềm nhũn ra, một tay nhanh chóng cầm dao, mũi dao xuyên chống xuống mặt đất, chống đỡ thân thể.
Mọi người có mắt tinh tường có thể nhận ra rằng lúc này Cao Phong đã kiệt sức rồi.
Gần một trăm vệ binh tinh nhuệ của nhà nhà họ Diệp đã bị một mình anh đánh bại gần hết, chỉ còn lại hơn ba mươi người.
Anh kiên trì đến bây giờ cũng đã hơn 99% rồi.
“Cha, cha, cha giúp anh ấy đi! Có được không?”
Phạm Thanh Nhiên bật khóc, nắm lấy cánh tay Phạm An Quốc.
Phạm An Quốc trợn to hai mắt, khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Không thể…”
“Ông ơi, cháu cầu xin ông cứu anh ấy, ông có thể giúp anh ấy không…”
“Cháu sẽ không đánh nhau với Kim Tuyết Mai nữa. Cháu muốn anh ấy gặp Kim Tuyết Mai. Cháu sẽ nhượng bộ để anh ấy được an toàn, được không, ông nội…”
Phạm Thanh Nhiên lại quay người lại, nắm lấy cánh tay của ông cụ Phạm, không ngừng khóc.
Chương 3087
Những gì Cao Phong làm ngày hôm nay đã hoàn toàn khiến trái tim của Phạm Thanh Nhiên chấn động.
Ông cụ Phạm cũng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng sau cùng, ông ta lắc đầu.
Bây giờ, Cao Phong không có đường lui nữa, ông cụ nhà họ Diệp cũng không có đường lui.
Điều này không liên quan gì đến người khác, nó còn liên quan đến tôn nghiêm và thể diện.
Ông cụ Diệp là người nói lời giữ lời, sao có thể chỉ vì lời nói của người khác mà thay đổi được?
Vì Kim Tuyết Mai, Cao Phong biết rằng dù phía trước có khó khăn đến đâu, anh cũng không có ý định rút lui.
Trong trường hợp này, mọi thứ thứ đều cần có kết quả.
Sắc mặt Phạm Thanh Nhiên tái nhợt, nước mắt chảy ròng ròng, chậm rãi ngồi trên mặt đất.
“Ông cụ, cũng ôn rồi, như thế là được rồi.”
“Tuyết Mai rốt cuộc đang ở đâu?”
Diệp Thiên Long nghiến răng, tiến lên nói.
“Nếu con còn nói thêm câu này lần nữa, con sẽ không giờ nghe thấy thông tin của Kim Tuyết Mai!”
Ông cụ Diệp lắc cây gậy một cách dữ dội và giận dữ hét lên.
“Vậy thì con sẽ nói cho cha biết, nếu Tuyết Mai rụng một cọng tóc…”
“Diệp Thiên Long con sẽ cắt đứt quan hệ với cha.”
Diệp Thiên Long cũng đang tức giận, ông ta không thèm đếm xỉa đến thân phận của mình, liền rống lên với ông cụ Diệp.
“Câm miệng cho tôi!” Ông cụ Diệp cũng tức giận, lập tức hét lên.
Diệp Thiên Long và ông cụ Diệp nhìn nhau vài giây trước khi nghiến răng, quay đầu đỉ rồi không nói nữa.
“Tiếp tục chiến đấu! Lập tức đánh gục cậu ta cho tôi.”
“Không cần biết sống chết !” Ông cụ Diệp lại ra lệnh.
Không cần nương tay, không cần biết sống chết!
Lời nói của Ông cụ Diệp đã hoàn toàn khiến Cao Phong nổi lên ý muốn giết người!
Còn lại khoảng ba mươi tên vệ binh nhà họ Diệp nhìn nhau, rồi lại lao về phía Cao Phong.
Cao Phong hít một hơi thật sâu và từ từ nâng thanh đao lên trước mặt.
Trên khuôn mặt bê bết máu, chỉ có đôi mắt đó là vẫn toát lên vẻ cương nghị.
Ngay cả khi cơ thể đã kiệt sức, anh sẽ không dừng lại.
Anh muốn chiến đấu, tiếp tục chiến đấu, tiếp tục chiến đấu!
Chiến đấu cho đến khi tất cả kẻ thù ngã xuống, chiến đấu cho đến khi máu cạn kiệt!
Khi trận chiến kết thúc, ông cụ Diệp phải giao Kim Tuyết Mai!
Nếu không, Cao Phong sẽ không dừng lại!
“Giết!”
Cao Phong hai mắt đỏ lên, gầm lên một tiếng, lại xông lên.
Lúc này, trái tim của vô số người có mặt trong phút chốc thắt lại.
“Keng! Xoẹt!”
Âm thanh kim loại va vào nhau rất lớn.
Tất cả các lập tức lóe ra tia lửa.
Cao Phong đứng một mình, nắm chạy thanh đao, một đường giết thẳng, máu tiếp tục bắn tung tóe.
Thời điểm hai bên gặp nhau, có một thanh niên bị Cao Phong chém tới, ôm chặt vết thương đang chảy máu nhanh chóng lùi lại.
Dù sao thì Cao Phong đã có phần kiệt sức nên phản ứng có hơi chậm lại.
Khi anh vung nhát đao thứ hai, hai thanh niên tấn công từ trái và phải cùng một lúc.
Cao Phong đỡ đòn bên trái trước, nhưng khi vung đao chặn bên phải lần nữa, sức lực của anh không ổn định.
“Âm!”
“Rắc rắc!”
Khi hai người va chạm, một lực phản kích cực lớn lập tức phản xạ từ cán đao đến lòng bàn tay Cao Phong.
Lòng bàn tay tê rần, thanh đao vuột khỏi tay.
“Leng keng!” Thanh kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.
Cao Phong chợt trợn trừng hai mắt, vội vàng cuối người xuống nhặt vũ khí lên.
Chương 3088
Khoảnh khắc anh vừa mới ngồi xổm xuống thì một tên thanh niên đằng sau đã vung kiếm lên lướt ngang, nhanh chóng lướt qua đầu Cao Phong.
Lúc nãy nếu như Cao Phong trễ thêm một giây nữa thì chắc đã bị chém cho một nhát đầu rơi máu chảy.
“Bốp!” Cao Phong nắm chặt chuôi kiếm, sau đó không kịp đứng dậy nên anh lấy chân trái làm trụ, ngồi xổm xuống xoay vòng ba trăm sáu mươi độ.
“Soạt soạt soạt!”
“Phụt phụt phụt!”
Thanh kiếm quét ngang, nhanh chóng chém trúng năm, sáu người.
“A!”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên, năm sáu tên thanh niên mặc đồ đen ôm đầu gối ngã xuống đất kêu đau.
Cao Phong chẳng thèm quan tâm đến hình tượng làm gì nữa, tranh thủ cơ hội này để kéo dãn khoảng cách với những người đó,
“Phịch!” Sau khi cách xa khỏi những người đó bảy tám mét thì cơ thể Cao Phong không còn sức, khuỵu hai gối quỳ rạp xuống đất.
“Anh Phong!” Long Tuấn Hạo hét lớn, trán nổi đầy gân xanh, trong mắt là sự tức giận.
Liễu Tông Trạch ôm chặt lấy eo Long Tuấn Hạo để ngăn không cho Long Tuấn Hạo đi về phía đó.
“Cái định mệnh lão Trạch, anh buông tôi ra!”
“Nếu không có anh Phong cứu thì Long Tuấn Hạo này đã chết trên núi Bồng Thiên rồi.”
“Anh ấy là người cho tôi cái mạng này, mạng của cha tôi cũng do anh ấy cho! Tôi không sợ bị giết chết, tôi muốn chiến đấu cùng anh ấy đến cùng.”
Long Tuấn Hạo chửi ầm lên, không ngừng giãy dụa.
“Con mẹ nó cậu điên rồi hả? Cậu chạy qua đó giúp anh Phong tức là đang phá ngang việc đánh cược của anh ấy với ông cụ nhà họ Diệp!”
“Như vậy thì sẽ mãi không thể tìm thấy chị dâu Tuyết Mai đó cậu có hiểu không? Hả?” Liễu Tông Trạch cũng là hét lớn một tiếng.
Nghe đến đó thì cuối cùng Long Tuấn Hạo cũng thôi không xúc động nữa, dẫn bình tĩnh lại.
“A!”
Long Tuấn Hạo quay đầu sang hướng khác, hoàn toàn không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó nữa.
Thật ra giờ phút này cũng có rất nhiều người đã nhắm hai mắt lại, không đành lòng tiếp tục nhìn.
Cao Phong quỳ rạp xuống đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm những người còn lại.
Đôi mắt lạnh lẽo như băng, chẳng khác gì ánh mắt loài rắn độc khiến con người bất giác cảm thấy sợ hãi.
“Phù!” Từng hơi thở nặng nhọc.
Mệt!
Thật sự là mệt chết đi được!
Nếu như không tự trải qua cảm giác cùng hết cạn thể lực này thì hoàn toàn không cách nào miêu tả lại cho người ngác bằng ngôn từ.
Tình trạng kiệt sức, thậm chí anh chỉ muốn nằm xuống đất ngủ một giấc luôn cho xong.
Nhưng anh biết mình không thể.
Sống chết của Kim Tuyết Mai vẫn chưa rõ thì làm sao anh có thể ngã xuống bây giờ được?
Tay phải Cao Phong cầm thanh đao và chống xuống đất để trụ lại.
Bấy giờ, vì thể lực của anh đã hao tổn quá nhiều nên còn không thể nắm vững cả chuôi kiếm.
Nếu không lúc nãy đã không bị thanh niên kia làm cây kiếm rời khỏi tay.
Tay trái anh chậm rãi giơ lên nắm lấy vạt áo gió đen rồi đột nhiên dùng sức.
“Xoẹt!”
Vạt áo gió nhanh chóng bị Cao Phong xé ra một cái thật dài màu đen mảnh vải.
Mảnh vải đen đó cũng bị máu tươi nhuộm đẫm.
Hai mắt Cao Phong vẫn nhìn những kẻ bảo vệ nhà họ Diệp như thế, anh chậm chạp đặt miếng vải lên tay phải.
“Phù! Phù!” Cao Phong thở hắt ra hai hơi, dùng răng nanh cắn một góc mảnh vải và tay trái liên tục quấn quanh.
Diệp gia hộ vệ, chậm rãi đem mảnh vải, khoát lên tay phải chưởng mặt trên.
Chẳng mấy chốc mảnh vải đen đó đó đã quấn chặt tay Cao Phong và chuôi kiếm lại với nhau thật chặt.
Hết vòng này đến vòng khác, quấn thật chặt.
Cuối cùng, Cao Phong dùng răng để buộc nó lại.
Chương 3089
Mọi người trông thấy cảnh tượng đó thì đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Mãi đến tận lúc nãy thì Cao Phong vẫn không muốn buông bỏ.
Thậm chí bàn tay mất hết sức không thể nắm nổi kiếm thì anh vẫn dùng mảnh vải quấn thanh kiếm vào bàn tay mình để giữ nó ư?
Đó chính là một tín niệm!
Tín niệm sẽ chiến đấu đến cùng dù có phải chết!
“Lên!” Thanh kiếm nằm trong tay, anh chống mũi kiếm xuống đất, sau đó chống người chậm rãi đứng lên.
“Kiếm còn, người sống!”
“Kiếm gãy, người chết!”
“Chiến đấu đến giây phút cuối cùng vì người tôi yêu nhất, đến đến mới thôi!”
“Hôm nay, người chặn giết người, thần cản giết thần!”
Nói xong thì Cao Phong chậm rãi giơ thanh kiếm lên, đôi mắt màu máu tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Vù! Vù!” Không biết từ khi nào thủ đô đã nổi lên gió to ngập trời, thổi bay quần áo của tất cả mọi người và liên tục tạo thành tiếng rít.
Chiếc áo trên người Cao Phong đã bị chém rách nát trông như miếng vải rách mặc trên người nhưng anh vẫn không nỡ cởi ra.
Bởi vì đó là chiếc áo Kim Tuyết Mai tỉ mỉ chọn cho anh.
Anh vẫn còn muốn mặc để đưa người con gái của mình về nhà!
“Giết!”
Một cơn gió lớn đánh úp tới, Cao Phong đột nhiên hét lớn lên một tiếng rồi lại lao ra, vọt về phía những người.
“Giết tên đó!”
Những hộ vệ nhà họ Diệp cũng biết bấy giờ Cao Phong đã là cung mạnh nỏ lấy đà.
Chỉ cần sống qua đợt bão táp điên cuồng của Cao Phong bây giờ thì bọn họ có thể tóm được anh cực kì dễ dàng.
“Giết!”
Cao Phong lao thật nhanh ra như loài báo mạnh mẽ, chờ đến khi chạy tới trước mặt bọn họ thì đột nhiên nhảy người lên.
Cả người bay lên không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, thanh kiếm buộc vào tay xé gió chám tới, cuồn cuộn thành lốc xoáy sau đó chém ngang!
“Rầm!”
“Răng rắc!”
Một hộ vệ nhà họ Diệp vừa mới nhấc kiếm lên cản thì đã bị một nhát kiếm của Cao Phong cắt đứt.
Sau đó thanh kiếm vẫn không hề dừng lại, nhanh chóng phá hủy mọi chướng ngại vật, chạm thật mạnh vào xương bả vai thanh niên kia.
“Răng rắc!”
Lưỡi kiếm chém vào người, cắm thật sâu vào trong xương cốt.
“A!”
Sau một khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi thì tên đó rống lên như tiết heo bị chọc tiết, thảm thương không cách nào tả nổi.
“Roẹt!” Cao Phong đột nhiên rút thành kiếm ra, máu tươi nhanh chóng phun trào.
Dòng máu tươi nóng bỏng hắt lên người Cao Phong, trên mặt hay thậm chí là trong ánh mắt.
Trong mắt anh là màu đỏ chói mắt khiến trước mặt Cao Phong là một màu đỏ.
Sắc đỏ như máu đó đã kích thích sự bạo lực trong lòng Cao Phong.
“Giết!”
Thanh kiếm đột nhiên chém ra, một chiêu lướt ngang, chém liên tục hai người.
“Keng! Keng keng!”
Trong lúc đó, Cao Phong với đám người kia lại nhào vào đánh nhau.
Có tiếng người hét lên thảm thiết và ngã xuống.
Vết thương trên người Cao Phong cũng càng ngày càng nhiều.
“Sức mạnh của anh Cao Vũ đã trở nên mạnh hơn mấy tháng trước rất nhiều!”
“Không mạnh thì làm sao có thể chỉ huy chúng tôi trở thành những chiến binh mạnh nhất của thị trấn Biển Đông? Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, sức mạnh này hơi bị đáng sợ quá…”