Trần Tùng Sơn lắc chiếc chìa khóa Mercedes-Benz trong tay, rồi bước ra ngoài.
Hai người Vương Ngọc Hoa nhanh chóng theo sau, trông họ rất tự hào.
“Anh Phong, nếu anh có việc gì thì cứ đi làm đi, đừng đi làm loạn với bọn họ làm gì.”Trần Ngọc Tâm thì thào.
Trong lòng cô ấy biết rất rõ, kỳ thực khoản tiền mấy chục tỷ phá dỡ của Trần Tùng Sơn chẳng là gì trong mắt Cao Phong.
“Không sao đâu. Hiện tại cô đã có cửa hàng hoa riêng, không tiện lấy hàng, đi xem có xe nào hợp với cô không.”
Cao Phong vẫy vẫy tay, bước ra ngoài.
“A…” Trần Ngọc Tâm không theo kịp mạch não của Cao Phong.
Năm người lên chiếc Mercedes-Benz của Trần Tùng Sơn và cùng nhau lái xe đến cửa hàng xe hơi.
Trung tâm thương mại showroom ô tô thủ đô.
Trung tâm thương mại buôn bán ô tô lớn nhất thủ đô với diện tích cực lớn và nhiều thương hiệu xe.
Ngoài giá cả thì trung tâm thương mại showroom ô tô và cửa hàng 4S về cơ bản cũng khác nhau ở các khía cạnh khác.
Cửa hàng 4S tương đương với cửa hàng nhượng quyền thương hiệu được ủy quyền bởi một thương hiệu nhất định và cửa hàng sẽ chỉ bán các loại xe mang thương hiệu duy nhất của họ.
Còn trung tâm thương mại showroom ô tô thì có rất nhiều loại, về cơ bản hầu hết các loại xe bán chạy trên thị trường đều có ở đó.
Ngoài ra khi mua xe ở cửa hàng 4S thì mua xe có lúc còn cần phải đặt trước, mà ở trung tâm thương mại showroom xe thì căn bản có rất nhiều xe ở tại cửa hàng.
Ý tưởng mua xe của Trần Tùng Sơn chỉ là ngẫu nhiên, và anh ta không tìm hiểu trước một mẫu xe nào đó trên mạng, vì vậy thích hợp nhất là đến trung tâm thương mại showroom ô tô để chọn nó ngay tại chỗ.
“Tôi thích cảm giác rằng các loại xe này được đặt ở đây và để tôi lựa chọn.”
“Đừng nhìn giá, đừng xem nó được giảm giá bao nhiêu, ngàn vàng khó mua được sự hài lòng của tôi.”
Vừa nói xong, Trần Tùng Sơn đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu hỏi Cao Phong: “Anh hiểu được cảm giác này không?”
“Tôi không hiểu.” Cao Phong nhẹ giọng đáp.
“Ha ha! Đương nhiên là anh không hiểu rồi, dù sao thì trên đời này có được mấy người giàu có chứ.”
“Nhưng anh không cần phải nản lòng. Cố gắng nỗ lực phấn đấu trong mười năm sau hoặc lâu hơn, mua một chiếc xe nội địa chừng mấy trăm triệu cũng không thành vấn đề.” Trần Tùng Sơn lắc chiếc Patek Philippe trên cổ tay rồi cười nói.
“Anh họ, anh có thể bớt nói vài câu được không?” Trần Ngọc Tâm hơi nhíu mày, giọng điệu có chút không vui.
“Ha ha! Được rồi, xem xe xem xe!” Trần Tùng Sơn khoe mẽ trước mặt Cao Phong một lát sau đó mới hài lòng nở nụ cười đi vào trong xem xe.
Năm đó vì học lực không bằng Trần Ngọc Tâm nên anh ta thường bị gia đình chỉ trích.
Giờ thì sao?
Bây giờ, Trần Ngọc Tâm đúng là có văn hóa không phải là dạng thấp, và kết quả thì sao? Bây giờ chẳng phải cô ấy vẫn sống một cuộc sống nghèo nàn sao?
Mặc dù Trần Tùng Sơn anh ta không biết nhiều chữ nhưng cuộc sống của tôi tốt hơn cô ấy gấp trăm lần.
Hơn nữa, Phùng Phương Huyền thích thể hiện sự ưu việt của bản thân trước Vương Ngọc Hoa, là con trai của Phùng Phương Huyền, tất nhiên anh ta không tiếc công sức tấn công Cao Phong và Trần Ngọc Tâm.
Cao Phong hoàn toàn không coi trọng Trần Tùng Sơn, nghiêm túc nhìn xe bên trong.
Anh chuẩn bị giúp Trần Ngọc Tâm chọn một chiếc xe phù hợp cho con gái.
“Ngọc Hoa, bà nói xem Ngọc Tâm đi tho nghiên cứu sinh có lợi ích gì chứ? Đi học nhiều năm như vậy, nó có được trò trống gì chưa?” Trần Tùng Sơn yên tĩnh thì Phùng Phương Huyền bên này lại bắt đầu.
“Đúng là như vậy, tôi cũng đã nói hết lời rồi, con gái không cần phải có văn hóa cao như vậy.”
“Thà kiếm được một tấm chồng tốt còn hơn vất vả cả đời, hơn nữa bản thân lại là con gái.”
Vương Ngọc Hoa không những không giúp Trần Ngọc Tâm nói chuyện mà còn đồng ý với quan điểm của Phùng Phương Huyền.
Cái chính là nhìn Phùng Phương Huyền đeo vàng đeo bạc, còn bà ta thì đang sống một cuộc sống nghèo khổ, Vương Ngọc Hoa cảm thấy không thoải mái với điều đó!
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì…”
Trần Ngọc Tâm rất bất lực, cô ấy kéo tay áo của Vương Ngọc Hoa, vẻ mặt áy náy nhìn Cao Phong rồi nhỏ giọng nói: “Làm anh chê cười rồi…”
“Không sao.” Cao Phong khẽ xua tay, không có hứng thú nghe bọn họ đối thoại.