“Xuống xe hết cho tạo, bảo vệ anh Cao. Trương Hổ tay cầm mã tấu, lớn tiếng hét.
“Cạch, cạch, cạch”
Tiếng mở cửa xe không ngừng vang lên, mấy chục người của Công ty Vệ sĩ Hắc Hổ cũng bước xuống.
Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân, bao gồm cả Kim Ngọc Hải, đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Không phải nói là mấy người Vương Hoàng Hà, Long Chí Minh đã không quan tâm tới Cao Phong nữa rồi sao?
Vì sao Trương Hổ này vẫn đi theo phía sau bảo vệ?
Mấy chục người của Công ty vệ sĩ Hắc Hổ đều bước xuống xe, mang theo mã tấu sáng quắc, nhìn thẳng vào những người mặc áo đen ở hai bên.
Tuy nhiên, người mặc áo đen cầm đầu hình như không hề có chút bất ngờ khi nhìn thấy đám người Trương Hồ đến, và càng không có chút biểu hiện lo lắng nào.
“Ha ha, mấy tên tôm tép của Hà Nội thế này thì có tính là gì.”
“Tao cho mày một cơ hội. Rời khỏi đây trong vòng một phút thì tao có thể tha cho chúng mày một mạng”
“Bằng không, tất cả chúng mày đều chết chung với bọn chúng. Người mặc áo đen cầm đầu cười lạnh nói. Nhìn dáng vẻ anh ta vô cùng tự tin.
“Phụt. Trương Hồ lại nhổ nước bọt, cười lạnh nói: “Ông đây có thể lăn lộn đến ngày hôm này thì lại sợ con m* mày quá cơ.
Nói xong, Trương Hổ đột nhiên giơ mã tấu trong tay lên, xông thẳng về phía trước.
“Con m* nó! Đập chết chúng nó cho tao!”
Trương Hổ mắng lớn, giơ cao mã tấu, phi thẳng về phía trước trước tiên.
Từ sau khi Cao Phong thống nhất Hà Nội, bọn họ cũng đã gia nhập khối Tập đoàn Đế Phong, cho nên đã rất lâu rồi không có ai dám động vào bọn họ. Vì vậy, cơ hội động tay động chân cũng rất ít.
Hôm nay có thể một lần liều mạng đánh giết, đối với bọn họ mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Trong khoảnh khắc, ánh dao gậy sáng loáng, tiếng hô giết chấn động trời đất.
Người mặc áo đen cầm đầu ở phía đối diện, nhìn thấy đám người Trương Hổ như sói như hổ xông về phía bọn họ như vậy thì khóe miệng cũng mang theo nụ cười đùa cợt, không hề hoảng sợ.
Đợi sau khi Trương Hộ vào trong phạm vi năm mét của gã, người mặc áo đen cầm đầu đột nhiên rút một khẩu súng từ trong eo ra, lập tức nhằm vào ngực Trương Hồ.
“Bùm.”
Mười mấy người phía Trương Hổ trừng lớn mắt, dáng người lao về phía trước đột nhiên dừng lại.
“Mày có thể thử xem cây súng này của tao có phải là giả hay không” Khóe miệng người mặc áo đen lộ ra nụ cười tàn nhẫn, gã nhìn Trương Hổ cười nói. Trương Hổ đứng im bất động, yết hầu lăn lên lăn xuống, sau đó nói: “Đ*t con m* mày…
“Bùm!”
Người mặc áo đen cầm đầu lập tức dịch khẩu súng xuống, bắn vào đầu gối của Trương Hồ.
“A!”
Trương Hổ hét lên một tiếng, anh ta ôm lấy đầu gối, quỳ trên mặt đất.
Những thanh niên của Công ty Vệ sĩ Hắc Hổ phía sau đồng thời chấn động trong lòng, trên mặt cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Đối mặt với vũ khí nóng, bọn họ không dám có bất kỳ hành động lỗ mãng nào.
“Đi hay là chết, chúng mày tự chọn đi. Người mặc áo đen cầm đầu nhìn đám thanh niên này.
Một đám người đồng thời hít sâu một hơi, sau đó đồng loạt ném vũ khí trong tay đi, quay đầu chạy ra xa. Bọn họ không phải là lính của nhà họ Cao thì làm sao trung thành với Cao Phong như vậy được.
“Đ*t con m* nó, chúng mày đứng lại hết cho tao!” Trương Hổ lớn tiếng mắng.
Nhưng chẳng có ai dừng lại, tất cả bọn họ đều hận không thể mọc ra tám cái chân ra mà chạy. Trong lòng Trương Hổ sợ hãi không thôi. Nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn có lòng trung thành với Cao Phong hơn những người đó.
“Nếu mày đã trung thành như vậy, vậy thì tao tiễn mày đi trước để dọn đường cho chủ của mày.” Người mặc áo đen cầm đầu cười lạnh, lộ ra cái hàm răng trắng toát.
“Cạch.” Anh ta kéo chốt bảo hiểm, ngắm vào đầu Trương Hồ.
“Đừng, đừng mà.” Trương Hồ sợ hãi, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch.
“Bùm.
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên.
“A!” Một tiếng hét thảm thương truyền đến, nhưng là phát ra từ người mặc áo đen cầm đầu.