Cao Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa. Xuyên qua kính chắn gió ở phía trước, có thể nhìn thấy ở nơi cách đó tầm mấy trăm mét, có rất nhiều người đang đứng.
Những người trước mặt, phần lớn đều mặc lễ phục trong thể chế, còn có mấy người trung niên mặc quân phục trên người. Mà phía sau bọn họ, lại có những chiến sĩ đứng nối tiếp nhau, nhìn nhân số cũng không dưới ba nghìn người. Lúc này, mấy nghìn người này đang đứng ngoài vùng ngoại ô của thành phố Hà Nội, hình như đang đợi gì đó.
“Tông Trạch, hình như đó là bạn của chúng ta?” Cao Phong nhìn một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi.
“Đúng, đúng rồi.” Liễu Tông Trạch cũng liếc mắt nhìn, sau đó gật đầu đáp.
Nghe thấy hai người Cao Phong nói vậy, chiến sĩ lái xe mới yên lòng, tiếp tục gia tăng tốc độ.
Trong lòng Cao Phong có chút bất đắc dĩ. Anh không muốn làm to chuyện, cho nên anh thậm chí còn không báo cho đám người Long Chí Minh biết. Kết quả lại xem nhẹ tin tức của những người trong thể chế này. Chắc hẳn chuyện này cũng là ông Trần nói cho bọn họ biết.
Lúc trước ông Trần đã đồng ý với Cao Phong, đợi anh chiến thắng trở về, nhất định sẽ khiến anh càng thêm vinh quang. Cho nên hành động này của ông ta chỉ là đang thực hiện lời hứa mà thôi.
Cao Phong cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Khoảng cách mấy trăm mét, trong nháy mắt đã đến.
Hơn mười chiếc xe Hồng Kỳ chậm rãi dừng ở trước mặt mọi người.
Tất cả những người trong thể chế ở khắp toàn bộ thành phố Hà Nội đều đứng ở nơi này chờ.
Có không ít người tới từ khắp các nơi, các vùng, các bộ trong Hà Nội.
Thậm chí người có thể có tư cách đứng ở nơi này đón, còn phải là nhân tài có máu mặt mới được. Người có chức vị nhỏ bình thường, thì hoàn toàn ngay cả tư cách đứng ở nơi này cũng không có!
Ngoài những người này ra, còn có một người trung niên mặc quân phục bậc tá, cũng đang đứng thẳng tắp. Phía sau ông ta là mấy nghìn chiến sĩ, đều là những người từng chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn ở thành phố Hà Nội, lúc này cũng đứng ở nơi này đón tiếp.
Tóm lại, cảnh tượng này thật sự rất lớn, lớn đến mức khiến người ta không nhịn được mà sợ hãi.
Cửa xe mở ra, Cao Phong và Liễu Tông Trạch bước xuống. Trên người bọn họ mặc nguyên bộ quân phục chỉnh tề, khiến trước mắt mọi người đều sáng ngời. Đến khi nhìn thấy quân hàm màu vàng vô cùng chói mắt trên người Cao Phong ấy, đám người lại càng chấn động trong lòng hơn.
“Chào tướng Cao! Chào giáo quan Liễu!”
Trong phút chốc, mấy nghìn người đều đồng loạt giơ tay lên, dáng vẻ vô cùng kính cẩn.
“Giáo quan Tả Viễn Hằng trụ tại quân khu số ba thành phố Hà Nội, dẫn ba nghìn binh lính dưới trướng tới đón tướng Cao trở về!” Người trung niên quân hàm bậc tá đó lại tiến lên kính chào.
Mà phía sau ông ta, một nhóm người ở Hà Nội cũng bước lên trước.
“Lâm Đình Nam, cùng hai trăm bốn mươi sáu người trong thể chế Hà Nội chào đón tướng Cao trở về!”
Mọi người lại giơ tay kính chào.
“Đón tướng Cao trở về!”
Ba nghìn binh lính lại càng bùng phát ra tiếng hô rung trời.
Cao Phong mặc quân phục, hướng mặt về phía mọi người, sau đó chậm rãi giơ tay chào lại.
“Các vị, đã vất vả rồi.”
Cho đến khi anh hạ bàn tay xuống, thì mọi người cũng mới hạ tay xuống theo.
“Tướng Cao, để chúng tôi tiễn cậu về.” Tả Viễn Hằng lập tức nghiêng người, nhường đường cho anh.
Phía sau bọn họ còn có mấy trăm chiếc xe nữa.
Cấp bậc của xe đều không cao, nhưng phía trên xe đều treo biển, lại càng khiến người ta không dám coi thường.
Từ trên xuống dưới, từ đầu tới cuối, tất cả mọi người đều ở đó.
“Được.”
Cao Phong cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, mà lập tức định lên xe.
“Rừ rừ rừ!” Ngay đúng lúc này, từ phía xa lại truyền tới tiếng gầm rú của động cơ ô tô.
Mọi người nghe thấy âm thanh, thì đều quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Từ xa, khói bụi tràn ngập, một đoàn xe thật dài xông tới như thể bị điên. Nói một cách đơn giản thì khoảng tầm mấy trăm chiếc.
“Tôi nói này bộ trưởng Chấn, ông làm vậy là xấu lắm nhé, cậu Cao trở về, mà các người lại lặng lẽ tới đón tiếp, gạt khối tập đoàn Đế Phong chúng tôi qua một bên là sao? Nếu không phải tin tức của chúng tôi nhạy bén, thì đợi cậu Cao về đến nhà rồi, mà những thuộc hạ như chúng tôi vẫn chưa biết. Hơi quá đáng rồi đó! Đây không phải là treo chúng tôi lên nướng hay sao?”
“Ha ha ha!”
Sau khi đoàn xe đó tới gần, còn chưa đợi xe dừng lại thì tiếng quát to đã truyền tới.