Phạm Thanh Nhiên, người được ca ngợi là thần đồng ở Bắc Ninh từ khi còn nhỏ, sinh ra tính cách đã vô cùng kiêu ngạo.
Vì vậy, cô ta không thích tiếp xúc với những thế hệ thứ hai ở Bắc Ninh, cũng như không quan tâm đến việc gia nhập vòng kết nối của những thế hệ thứ hai đó.
Chỉ có Cao Phong mới có thể khiến cô ta chủ động lái xe ra ngoài.
“Đi đâu?”
Cao Phong bước ra khỏi khách sạn, mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản bình thường.
Anh đút hai tay vào túi quần, thậm chí còn mang một đôi dép đi trong nhà dùng một lần của khách sạn dưới chân.
Chỉ có thể miêu tả bằng hai từ, điểu ti.
So với Phạm Thanh Nhiên, người được trang điểm vô cùng tinh tế thì trái ngược hoàn toàn.
“Anh cố ý?” Phạm Thanh Nhiên liếc mắt nhìn Cao Phong, kinh ngạc hỏi.
Cô ta nói chuyện nghiêm túc như thế mà tại sao Cao Phong lại đi dép lê thế này?
Anh ta đang cố tình muốn chọc giận mình hả?
“Con nhà nghèo, không thể so sánh với cô chủ nhà họ Phạm cao quý, không cần nhiều lễ nghi như vậy.”
Cao Phong ngồi ở ghế phụ, vươn tay sờ sờ bên trong xe thể thao, nhếch môi nói: “Xe tốt.”
Mà Phạm Thanh Nhiên cả quá trình đều nhìn Cao Phong, đôi môi tô son mềm mại hé mở, không nói lời nào.
Hôm nay Cao Phong lại một lần nữa cho cô ta một nhận thức mới toanh.
Nói như thế nào đây…
Lúc này Cao Phong, giống như là lãng tử giang hồ, nhìn cà lơ phất phơ, bất cần đời là kiểu không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Giống như là…
Một người đàn ông cặn bã không tim không phổi!
“Đồ cặn bã.”
Phạm Thanh Nhiên lẩm bẩm một câu, sau đó nổ máy, lái xe về phía xa xa.
Cao Phong dường như không nghe thấy gì, lục lọi một hồi lâu, lấy ra một điếu thuốc lá đã nhàu nát.
Phạm Thanh Nhiên vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, suýt nữa thì tức chết tại chỗ.
“Chỗ nào của xe này cũng tốt chỉ có ghế ngồi là không tốt, làm nát điếu thuốc của tôi.”
Cao Phong nhả ra một câu, cẩn thận cầm điếu thuốc lên rồi vuốt thẳng, đưa tay lấy một cái bật lửa ra.
“Tại sao anh lại không nói là tự anh ngồi lên nó làm nó nát?”
Phạm Thanh Nhiên quả thực không nhịn được nữa mà phản bác một câu.
Cao Phong suy nghĩ rồi cười một tiếng, cũng không giải thích, anh “lạch cạch” bật bật lửa lên rồi châm thuốc.
“Cho tới bây giờ cũng chưa có người đàn ông nào… Hút thuốc trong xe của tôi.” Phạm Thanh Nhiên thuận tay mở mui xe ra, lạnh lùng nói.
Thật ra thì trong lòng cô ta muốn nói là, đến bây giờ vẫn chưa có người đàn ông nào từng ngồi xe của cô ta.
“Vậy tôi thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Cao Phong nghiêm túc gật đầu một cái, rồi lại hít một hơi.
Phạm Thanh Nhiên xem như đã biết Cao Phong đang cố ý muốn khiến mình cảm thấy ghê tởm.
Nghĩ tới đây, Phạm Thanh Nhiên hơi cắn răng, Cao Phong càng như vậy, cô ta càng không muốn cứ đi như vậy.
“Cô không biết lái xe à?” Cao Phong vừa hút thuốc, vừa nhìn sang ghế lái một chút.
Chỉ nhìn một cái như vậy lại đúng dịp thấy chân Phạm Thanh Nhiên đang mặc quần tất màu đen, khiến cho đôi chân cô ta vừa thon nhỏ lại vừa dài hơn, cực kì cân đối.
Khiến cho người ta… Bỗng có cảm giác muốn sờ một cái.
Lại nhìn cách ăn mặc hôm nay của Phạm Thanh Nhiên, càng khiến cho Cao Phong kinh ngạc hơn.
Phạm Thanh Nhiên vốn là một người cao quý lạnh lùng nhưng hôm nay lại mặc quyến rũ như vậy?
Không chỉ trang điểm mà ngay cả quần áo cũng rất gợi cảm.
Nhưng mà nghĩ đến video khiêu vũ ngày hôm đó của Phạm Thanh Nhiên, Cao Phong ho nhẹ một tiếng, cũng coi như đã hiểu.
“Ai nói tôi không biết lái xe.” Mặt Phạm Thanh Nhiên ửng đỏ, hai tay căng thẳng nắm chặt lấy tay lái.
Cao Phong cười nhạt: “Giày cao gót?”