Cùng lúc đó có một giọng nói trầm thấp vang lên, trong nháy mắt trên tấm chăn bông hiện ra bảy tám lỗ rách.
“Ha ha, cảm giác đâm vào không thoải mái, hình như có gì đó không đúng đúng không?”
Phía sau, một người chưa bao giờ nói chuyện như Cố Minh Tuấn đột nhiên bật cười.
“Hửm””
Bác sĩ vén chăn lên, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai người đồng thời trợn to hai mắt.
Bên trong chiếc chăn kia là một hình nộm, chắc hẳn bệnh viện hay sử dụng loại này.
Trên thân thể hình nộm lúc này đã bị đâm hỏng thành những lỗ thủng.
Người bên trong này, căn bản cũng không phải là Cao Bằng.
Lúc này, trong lòng hai người bỗng trào dâng một cảm giác cực kì tuyệt vọng.
Bọn họ không sợ chết.
Nhưng thứ bọn họ sợ hơn cả là không hoàn thành nhiệm vụ mà Cao Phong đã bàn giao, thà rằng chết đi còn tốt hơn.
Chưa thành công mà đã chết, làm sao bọn họ có thể can tâm? Nhưng bây giờ, thậm chí bọn họ còn không biết Cao Bằng đang ở nơi nào thì bọn họ có thể làm được gì? “Ào ào ào!”
Trong nháy mắt mấy chục vệ sĩ ở ngoài sân đã cất bước vào bên trong, mặt đối mặt nhìn hai người bọn họ.
Lúc này hai người bọn họ đang ở trên tầng bảy vì thế cửa sổ có thể bị phá hỏng thì cũng không thể nhảy từ trên đó xuống, tình thế lúc này nghiễm nhiên không thể chạy thoát được.
“Ha ha ha hat”
Đúng vào lúc này, một tiếng cười lớn khác vang lên.
Cao Bằng đang mặc áo bệnh nhân ngồi trên xe lăn được người khác đẩy vào trong phòng.
Trên khuôn mặt lúc này nở ra nụ cười sảng khoái vô tận.
“Anh!”
Ánh mắt hai người bác sĩ cùng thực tập sinh lóe lên, đột nhiên lao về phía Cao Bằng.
“Ầm! Ầm!”
Ngay lập tức hơn mười người vệ sĩ bước tới đánh hai người ngã xuống đất.
Khi chiếc khẩu trang bị tháo xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Đó không phải là một bác sĩ, mà là Cao Quang Minh đã cải trang thành.
“Thú vị, thú vị, ha ha! Để có thể giết được ông, chắc các người phải vất vả lắm nhỉ?”
Cao Bằng cười sảng khoái, nhìn hai con người đang bị đè xuống đất không nhúc nhích được, trên mặt anh ta biểu lộ rõ thái độ khinh thường.
“Các người cho rằng tôi ở thành phố Hà Nội này mấy tháng là uống phí à, không có ích lợi gì sao?”
“Các người thật sự nghĩ tôi vô dụng như vậy sao?”
“Nói cho các người biết, một khi các người đã tiến vào thành phố Hà Nội này thì ngay trong khoảnh khắc ấy, người của tôi đã chú ý tới các người rồi, hiểu không?”
“Không để ý đến các người là do tôi muốn chơi một trò chơi với các người thôi “