“Tôi lúc nào cũng có thời gian mà, lần sau, lần sau phỏng vấn nha!” Trong lòng Phan Thanh Sơn chấn động mạnh mẽ, vội vã mở miệng nói.
Ánh mắt trưởng đài ngẩn ra, có chút mông lung.
Phan Thanh Sơn này bỗng nhiên thay đổi thái độ, thật sự làm cho anh ta có chút không nghĩ ra.
“Lo lắng làm gì, đi nhanh đi! Làm trễ chuyện này thì cậu còn có cơm để ăn chắc?”
“Nhanh đi! Tôi hôm nay đã tự mình giám sát chuyện này rồi.” Phan Thanh liên thanh thúc giục.
“Dạ dạ dạ.” Trưởng đài vội vàng gật đầu, bắt đầu sắp xếp mọi chuyện.
Phan Thanh lúc này mới thở ra một hơi dài, suýt chút nữa vươn tay tát hai cái vào miệng mình.
May mà đến xem tờ giấy này, nếu không ông ta đã tự mình đi tìm đường chết rồi?
Làm trì hoãn chuyện của Cao Phong, Phan Thanh Sơn nghĩ lại thì cảm thấy tê cả da đầu…
Đến bây giờ, vô số chỗ, cửa hàng hay công ty đều nhận được chỉ thị này.
Chuyện Cao Phong bố trí lâu như vậy, lần đầu tiên mà đã thấy được sức mạnh đáng sợ như thế.
Kế hoạch Lửa Rừng thể hiện uy lực của mình rồi!
Toàn bộ thành phố Hà Nội không khỏi chấn động.
Bên kia, Cao Phong cũng nhận được điện thoại của Lâm Vạn Quân.
“Cậu Phong, người của chúng ta đã xác định được hành tung của cô Tuyết Mai, cậu ta hiện tại đang bên ngoài bãi của thành phố Hà Nội” Lâm Vạn Quân lời ít ý nhiều báo cáo.
“Được!” Cao Phong lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Vừa lái xe ba bánh chạy bằng điện, Cao Phong lại gọi điện thoại cho Khúc Đại Minh.
Điện thoại được chấp nhận, Cao Phong chỉ vẻn vẹn nói hai chữ.
Khởi động!
Toàn bộ hành trình của kế hoạch Lửa Rừng sẽ nghênh đón lần đầu tiên.
Bên ngoài bờ sông thành phố Hà Nội.
Kim Tuyết Mai một mình ngồi ở bờ sông, nhìn về phía phong cảnh xa xa.
Sau khi vào đêm, gió thoáng thổi nhẹ bên ngoài, rất mát mẻ.
Bọt sóng phía xa xa mượn lực thổi, vỗ vào bờ từng đợt từng đợt.
Những bọt sóng không ngừng đánh vào nhau này giống như tâm trạng của Kim Tuyết Mai, cực kỳ không ổn định.
Bên bờ sông tuy rằng không thiếu ánh đèn, nhưng cảnh vật chung quanh vẫn lộ ra chút u ám.
Bóng tối dường như muốn vây lấy Kim Tuyết Mai.
“Chị, em tin anh rể không phải là người như thế đâu, trong chuyện này khẳng định có hiểu lầm gì đó.” Giọng nói của Kim Tuyết Ngọc từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Trong lòng Kim Tuyết Mai thực sự rất khó chịu nhưng lại không tìm được người để tâm sự, chỉ có thể tìm Kim Tuyết Ngọc để kể khổ.
Mà Kim Tuyết Ngọc lập tức gác lại tất cả mọi chuyện trong tay để trở lại khách sạn giảng giải cho Kim Tuyết Mai.
“Chị cũng tin anh ấy không phải là người như thế, nhưng chị đều tận mắt nhìn thấy rồi.” Kim Tuyết Mai cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Thứ chị nhìn thấy chưa hẳn là sự thật. Giống như lúc em ở khách sạn nhìn thấy vòng tay của anh rể, vậy thì chứng minh chuyện là do anh ấy làm rồi sao?”
“Cũng giống như chị bây giờ nhìn thấy anh rể với Đường Ngọc Diệp ở cùng nhau vậy, cũng không thể chứng minh rằng họ có quan hệ mờ ám gì đó phải không?” – Kim Tuyết Ngọc nghiêm túc nói với Kim Tuyết Mai.
“Nhưng mà hai người họ cử chỉ thân mật, chị thậm chí còn nhìn thấy Đường Ngọc Diệp khoác tay Cao Phong”.