Trên cổ tay chị Hồng bà chủ quán rượu, cũng có một hình xăm như thế.
Xem ra, hai hình xăm không khác nhau.
Nếu nói chuyện này là trùng hợp, Cao Phong căn bản không tin tưởng.
“Sao thế? Không dám nữa à?”
Người phụ nữ chậm rãi mở to mắt, giọng điệu mị hoặc nói.
“Người nào phái cô tới?”
Cao Phong bình tĩnh nhìn người phụ nữ, trực tiếp ngả bài.
Tươi cười của người phụ nữ không giảm, sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ nghiêm túc.
“Đương nhiên là chủ của chúng tôi phái tôi tới.”
“Loại hình hai lần trước, cậu đều không hài lòng mà.”
“Không biết chàng trai đẹp trai đây, có thích loại hình như tôi không?”
Người phụ nữ mỉm cười, chậm rãi vươn tay sờ soạng ngực Cao Phong.
Bàn tay nhỏ hơi lạnh lẽo đó với vào trong áo của Cao Phong, sờ soạng bộ ngực rắn chắc của Cao Phong.
Cao Phong vươn tay bắt lấy bàn tay của người phụ nữ, lạnh nhạt nói: “Cô đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa với cô.”
“Hôm nay cô không nói ra nguyên nhân, thì đừng mơ chạy ra khỏi phòng này.”
Người phụ nữ cười ha ha, sau đó hỏi: “Chàng trai đẹp trai, cậu còn muốn ăn chị đây không?”
“Tôi sẽ giết cô.”
Cao Phong chậm rãi quay đầu, ngay sau đó một khẩu súng lục tinh xảo nhắm ngay trán người phụ nữ.
Người phụ nữ lập tức sửng sốt, sau đó chậm rãi buông Cao Phong ra, ngồi trên giường.
Bị họng súng lạnh như băng chĩa vào đầu, người phụ nữ lập tức thành thật không ít.
“Nói đi, rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Ánh mắt Cao Phong nhìn chằm chằm người phụ nữ, giọng điệu lại càng vô cùng âm trầm.
“Cậu nỡ giết tôi sao?”
Người phụ nữ duy trì trấn định, vừa ôm chặt lấy bả vai mình.
“Cô có thể thử xem.”
Giọng điệu của Cao Phong vô cùng lạnh lẽo, không có bất cứ tình cảm gì.
Giọng nói vừa dừng, bỗng nhiên Cao Phong mở chốt an toàn của súng lục, họng súng lại chĩa gần hơn về trước.
Đồng tử của người phụ nữ đột nhiên co rút nhanh, nhìn nhau với Cao Phong gần hai mươi giây, cuối cùng vẫn bại trận trước.
“Tôi phải đi.”
Người phụ nữ chậm rãi cầm lấy quần áo mình, muốn mặc quần áo rời đi.
“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi giết cô.”
Đôi mắt của Cao Phong hơi nheo lại, lạnh lùng nói.
“Cậu dám sao?”
“Cậu cảm thấy được với tình cảnh của cậu hiện giờ, cậu dám giết tôi sao?”
Người phụ nữ giống như không có một chút sợ hãi, mỉm cười hỏi.
Cao Phong nghe đến đó, trái tim lại càng thấp thỏm hơn.
Chẳng lẽ người phụ nữ này biết được thân phận thật sự của anh sao?
Cô ta, rốt cuộc là ai?
Nghĩ tới chuyện này, Cao Phong hơi nghiến răng, trong lòng lại càng động sát tâm.
Một khi thân phận của anh bị lộ, kế hoạch tiếp theo của anh căn bản không thể thực thi.
Muốn cứu được Kim Tuyết Mai ra, lại càng là chuyện viễn tưởng.
“Cậu đừng nên xen vào tôi là ai, tôi cũng không đi quản cậu là ai.”
“Cậu đã không nên biết, vậy tôi rời đi đây.”
“Tin tưởng tôi, cậu sẽ không giết tôi.”
“Nếu không, cậu sẽ chỉ mang tới phiền phức lớn hơn nữa cho mình mà thôi.”
Người phụ nữ cười tự tin, ở ngay trước mặt Cao Phong, không sốt ruột chậm rãi mặc quần áo.
Cao Phong nhìn người phụ nữ mặc quần áo, sau đó chậm rãi bỏ súng trong tay xuống.